Chương 22: Đại Hội Tỉ Võ, vòng hai.
Kiêu Kì trưởng lão muốn tạo phản, lại còn bí mật làm minh chủ của một cái Hắc Ám Tân Thời Minh. Cái này có thể nói là đại kiếp của Huyền Thiên Tông.
Kiêu Kì trưởng lão là nhân vật như nào? Là người mạnh nhất Huyền Thiên Tông bây giờ nếu không tính lão tổ tông hay nói cách khác là thái thượng trưởng lão.
Mà thái thượng trưởng lão theo như Bảo Long nghe đồn lúc còn ở Khởi trấn thì hơn ngàn năm đã không hiện thế.
Có người đồn là y đã phi thăng lên thượng giới từ lâu, như vậy thì có thể coi bây giờ ở Huyền Thiên Tông lão già Hồ Kiêu Kì kia chính là mạnh nhất.
Người như vậy bảo là không có người dưới trướng thì ai tin? Trong nội bộ Huyền Thiên Tông hẳn phải có một ít người theo phe lão.
Lão ta ngoài mặt thì không quan tâm danh lợi nên không làm trưởng môn, nhưng thực tế là bởi vì muốn huỷ đi cả cái tông môn này.
Bảo Long nghĩ trong đầu tự nhiên không rét mà run, mức độ của sự việc này quá lớn. Hắn nếu không cẩn thận liền sẽ biến thành n·gười c·hết trong vụ này.
Vậy tốt nhất là không nhúng tay, hắn cũng không phải đệ tử Huyền Thiên Tông. Đại hội xong theo hẹn ước sẽ cho Bạch Mộ Hàn một câu trả lời, nhưng dù vậy cũng sẽ không trở thành người của Huyền Thiên Tông.
Hắn sau này nếu có cùng Bạch Mộ Hàn du hành thì cũng không cùng y quay về đây để giải cứu. Bản thân còn chưa lo được thì lo cái gì cho người khác?
Bảo Long nghĩ đến đây tâm trạng bình tĩnh lại, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
"Mặc kệ là trời sập xuống hay gì, lão tử cũng phải tiếp tục tu luyện!" Hắn hét thầm trong lòng sau đó lại nhắm mắt tu luyện tiếp.
Mà ở một chỗ khác, cũng có một người đang tu luyện.
Người này mặc đồ giống như võ hiệp trong giang hồ, bên hông đeo một bình rươu. Đại kiếm được hắn để xuống tựa vào gốc cây.
Điểm đặc biệt nhất trên người là mái tóc đỏ mọc lởm chởm dài đến ngang vai, ngay lúc này mái tóc đang không ngừng phập phùng như một đống lửa.
Hắn chính là Công Tôn Kiên, vị đại ca của Nguyễn Bảo Long.
Hắn cũng giống vị đệ đệ kia của mình, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống tu luyện. Đạo pháp hắn tu luyện là Liệt Hoả Diệt Pháp, dùng hoả diệt tất thảy.
Mà người tu đạo pháp này mỗi khi tu luyện thì toàn thân sẽ nóng lên toả ra nhiệt lượng cực lớn, vì thế mà đa số cây cỏ ở gần hắn đều bắt đầu bị khô rồi héo đi.
"Tiểu tử, tiến độ của ngươi không tồi đâu." Một đạo âm thanh trầm trầm nói bên tai Công Tôn Kiên.
Mà hắn đối với âm thành này không có thấy kì lạ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tu luyện, trong đầu khẽ trả lời âm thanh kia.
"Vẫn còn thua vị nghĩa đệ của ta." Công Tôn Kiên nói ra lời này có chút không vui. Hắn tính thời gian tu luyện của mình lâu hơn Bảo Long vậy mà bây giờ mới sắp chạm đến cửu tầng Luyện Thể Cảnh.
"Ngươi không so với hắn, kẻ đó điểm bất phàm quá nhiều." Âm thanh kia lại vang lên, giọng điệu không có tí an ủi nào mà như đinh đóng cột chắc nịch rằng Công Tôn Kiên không sánh được với Nguyễn Bảo Long.
Tôn Kiên im lặng, hắn không cam lòng nhưng đây là sự thật, hắn phản bác không nổi. Im lặng một hồi mới nói một câu:
"Ngươi vì sao không giống như họ, ngược lại hỗ trợ ta?"
"Ta đối với mẫu thân ngươi có ân, càng là nhận được nhờ vả của phụ thân ngươi." Lời này nói ra ngữ điệu thể hiện một chút sự buồn bã.
Chủ nhân của âm thanh này chính là Công Tôn Hạo Nhật, nhưng chỉ là một tia phân hồn thôi. Tia phân hồn này trốn trong một tấm xích sắc ngọc thạch được Công Tôn Kiên cất kỹ trong người.
Chính y là người luôn hỗ trợ hắn tu luyện từ khi bắt đầu đến giờ. Nhưng nguyên do mà y nói chưa hoàn toàn chính xác.
Đích thực là được phụ thân Công Tôn Kiên nhờ, nhưng chủ yếu là vì y từng có một đoạn tình cảm với mẫu thân Công Tôn Kiên.
Năm đó Công Tôn Dự đi lịch luyện không phải một mình mà đi cùng đệ đệ là Công Tôn Hạo Nhật. Hai người cùng gặp mẫu thân của Công Tôn Kiên, cùng nảy sinh tình ý với nàng.
Thế nhưng cuối cùng nàng lại chọn Công Tôn Dự, vị này Hạo Nhật phong chủ là một cái si tình nam nhân. Mười mấy năm trôi qua vẫn nhớ nhung mẫu thân Công Tôn Kiên.
Khi biết được gia tộc bạc đãi nàng, vị ca ca của mình cũng không nỡ vì nàng mà làm một chút hy sinh. Y cũng từ đó sinh ác cảm với gia tộc cùng Công Tôn Dự.
Thực chất năm xưa sau khi đi lịch luyện với ca ca y còn có ý định rời Huyền Thiên Tông để trở về gia tộc. Nhưng khi biết chuyện thì quyết định ở lại rồi mười năm trước trở thành phong chủ.
Cũng là từ đó bắt đầu giúp Công Tôn Kiên tu luyện. Còn hắn đối với vị này thúc phụ cũng là bắt đầu đại hội mới biết thân phận của y.
Tuy y đã giải thích lý do nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi. Làm người mà, dù Công Tôn Kiên có là một người phóng khoáng thì cũng không thể không nghi ngờ người tự nhiên giúp mình.
"Ngươi tin ta cũng được, không tin cũng được. Chỉ muốn người hiểu rằng, nếu ta muốn diệt ngươi thì vốn không cần tốn công sức lừa người làm gì." Lời này Hạo Nhật nói ra có chút thô nhưng chính là sự thật.
Phải là lời này nói ra Công Tôn Kiên mới tăng một chút tín nhiệm, ngược lại lời hay ý đẹp thì hắn sẽ càng thêm nghi ngờ.
"Ta tin ngươi, nhưng có điều...Muốn ta cải tu từ bỏ Liệt Hoả Diệt Pháp có phần khó chấp nhận." Công Tôn Kiên biết mình có tư chất tốt, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thoả đáng.
Gần đây Hạo Nhật mới bảo hắn tâm tính của hắn không thích hợp Liệt Hoả Diệt Pháp. Liệt Hoả Diệt Pháp là huỷ diệt, là điên cuồng, là phẫn nộ.
Còn Công Tôn Kiên, hắn lại là một người phóng khoáng, có chút tuỳ ý, bất cần. Tuy trong lòng có hận phụ thân cùng gia tộc nhưng thế là khổng đủ để phù hợp với Liệt Hoả Diệt Pháp.
Vì thế Hạo Nhật mới đề xuất cải tu, tìm đạo pháp khác mà tu luyện.
Công Tôn Kiến nghĩ nghĩ thấy cũng hợp lý nhưng bây giờ hắn đang tham dự Đại Hội Tỉ Võ. Nếu cải tu trở về một tên Luyện Thể Cảnh nhất tầng thì làm ăn cái gì? Hơn nữa hắn còn chưa tìm ra đạo pháp thích hợp để thay thế.
"Ai, chỉ có thể mong rằng trước khi ngươi tiến quá sâu vào Liệt Hoả Diệt Pháp có thể tìm được đạo pháp phù hợp. Nếu không cải tu sẽ rất khó." Hạo Nhật có một chút phiền não, đường đường là một phong chủ Huyền Thiên Tông mà một quyển đạo pháp cũng tìm không nổi.
Nếu muộn hơn nữa để tiểu tử Tôn Kiên tiến vào Thăng Thể Cảnh, cải tu lúc đấy sẽ có phong hiểm. Tuy không tính là lớn nhưng có thể sẽ ảnh hướng đến tương lai.
Mà nếu cứ để hắn tu luyện Liệt Hoả Diệt Pháp thì con đường phía trước khó đi rồi, tư chất tốt đến mấy cũng lực bất tòng tâm.
...
Thời gian hai tháng cấp tốc qua đi, toàn bộ thí sinh dự thi đều tụ tập ở một cái đại đấu trường ở giữa mỗi phong.
Lần này là đấu một đối một, các thi sinh bốc thăm để thi đấu. Chiến đấu thua chính là trực tiếp bị loại.
Để tránh mất công bằng, một trăm người top đầu mỗi phong sẽ đấu với nhau và ngoài một trăm sẽ đấu với nhau.
Đến khi tổng số còn một nửa thì mới trộn lẫn lại mà đấu. Cách này sẽ tránh việc những người vốn có thể đi xa hơn nhưng lại bị đại thiên kiêu gõ ngay từ đầu.
Mỗi cái đại đấu trường này đều là xây tạm thời cho đại hội, bên trong có mười sân đấu để rút ngắn thời gian, bao quanh là những hàng ghế để những thí sinh khác quan chiến.
Về phần bốc thăm chia cặp đấu, đã được tiến hành từ tuần trước. Bảo Long cũng vì thế mà thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện để bốc thăm.
Lần này hắn bốc phải một vị ở top hai mươi sáu, đúng là thiệt thòi cho người ta. Thứ hai mươi sáu đấu với thứ nhất, nhìn qua cũng đoán được ai thắng.
Những cặp đấu khác còn có thể cược ai thắng, riêng cặp của Bảo Long là cược xem tên kia trụ được bao lâu.
Trận đấu của Bảo Long diễn ra vào ngày thứ hai của vòng hai, hắn trước mắt không để ý. Bởi vì bây giờ có việc khác quan trọng hơn.
Hắn cảm giác mình sắp có thể tấn thăng nhị tầng rồi, đêm nay sẽ phục dụng hai viên thăng thể đan và dưỡng hồn đan rồi liều mạng tu luyện. Hắn tự đặt ra mục tiêu đến ngày mai phải đột phá thành công.
Đừng thấy hắn tu luyện mấy tháng liền có thể tấn thăng tiểu cảnh giới mới. Đây là đều nhờ hắn có đan dược phụ trợ, thêm cả Thiên Địa Hấp Khí liền có thể bỏ xa người khác.
Nếu họ cũng có đan dược cùng đạo thuật phụ trợ như hắn thì chưa chắc đã bị bỏ xa đâu.
Bảo Long quan chiến một lúc thấy chản nản lập tức quay về gốc cây cũ ngồi xuống móc ra đan dược rồi vận dụng đạo thuật tiến hành tu luyện.