Chương 21: Kiêu Kì tạo phản?
Bảo Long không phải loại không có ăn học, hắn biết chút ít từ Hán Việt.
Đọc qua cái tên môn đạo pháp này liền hiểu công dụng của nó là gì.
Tám chín phần là dùng để gia tăng tuổi thọ, hoan hỉ rồi.
Hắn đang đau đầu không biết nên như nào để có thể trường sinh thì hàng đến tận cửa.
Bảo Long vui vẻ thoát ra ngoài không gian rương thần bí, bắt đầu chuẩn bị tu luyện.
Thời gian gần đây đánh đánh g·iết g·iết, hắn không có thời gian ngồi xuống tu luyện cho cẩn thận.
Từ giờ đến vòng tiếp theo còn hai tháng.
Mặc dù thí sinh đều được hồi phục lại triệt để nhưng vẫn cần thời gian.
Chủ yếu là để họ chuẩn bị kỹ càng, chiến thuật gì đó không thể thiếu.
Tìm hiểu các đối thủ cũng là một phần cần chuẩn bị.
Bảo Long không để ý nhiều như vậy, hắn hiện đang chỉ coi trọng tu vi của mình.
Các đại thiên kiêu ở phong khác đều rất mạnh, không khéo mạnh hơn hắn.
Hắn chỉ có thể chấp nhận mình không được hạng nhất, dù sao cũng xuất phát sau họ.
Nhưng tuyệt không thể nằm ngoài top mười, vì thế hắn phải nhanh chóng mạnh lên.
Nếu trong vòng hai tháng này có thể lên đến nhị tầng, vậy liền tốt.
Thế rồi Bảo Long lập tức xuất ra hai viên đan, chính là thăng thể đan và dưỡng hồn đan.
Hấp thu dược lực xong, hắn kế tiếp thi triển Thiên Địa Hấp Khí rồi tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Tiêu Diêu phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Đỉnh của phong lúc này tụ tập ngàn thí sinh, không ngừng bàn tán về thạch trụ ở chính giữa.
Độc có hai người im lặng một góc xếp bằng nhắm mắt.
Hai người một nam một nữ.
Nam tử đầu tóc rối tung, khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút hang dã.
Thân trên cởi trần, thân dưới mặc lấy một cái quần da thú.
Hắn chính là người có dòng máu của thần thú Bạch Hổ, thể hiện vô cùng hung bạo trong trận loạn chiến trước.
Hắn không có họ chỉ có tên là một chữ Vương.
Nữ tử tóc dài gọn gài, đầu cài một thanh ngọc trâm có vẻ là pháp khí nên nó tỏa ra một lượng dương khí rất lớn.
Nàng mặc một bộ lam bào, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xinh nhắm nghiền. Rất có phong thái tiên nữ hạ phàm.
Chính là vị nữ tử sở hữu Thuần Âm Tuyệt Thể đối đầu với Vương trong trận loạn chiến.
Mà vì thuần âm nên âm khí trên người nàng rất đậm, gây ra mất cân bằng. Vì thế mới phải dùng cây trâm kia để bù lại lượng dương khí bị thiếu.
Nàng không xưng họ, chỉ xưng tên. Gọi là Băng Băng.
Hai người lúc này chính là đang tu luyện, về phần tại sao bây giờ có thể hòa thuận ngồi một chỗ...
Chính là do lúc trước đánh nhau gần c·hết được các vị phong chủ ra tay ngăn lại, trực tiếp cho qua vòng.
Sau đó hai người có cơ hội nói chuyện.
Hóa ra Vương lúc khắp nơi g·iết người vẫn có linh trí, người hắn g·iết đều là ma đạo tặc tử.
Chính đạo hoặc tán tu hắn chỉ đánh trọng thương rồi cho họ cơ hội tránh đi.
Băng Băng hiểu ra điều này nhưng đối với hành động g·iết người không chớp mắt của hắn nàng khó chấp nhận được.
Bất quá vừa đúng chạm đến giới hạn của nàng nên vẫn tạm tha cho hắn.
Hai người sau đó trò chuyện thêm, sự ghét bỏ giữa hai bên dần dần hạ xuống.
Từ lúc nào không hay đã trở thành một đôi bạn, bây giờ song kiêu cùng ngồi tu luyện.
Chư vị phong chủ trên trời nhìn xuống liền vui lòng.
Họ muốn chính là như vậy, hai người nếu đánh đến kẻ c·hết người sống thì thực sự quá phí.
Lam Thiên phong chủ cơ mặt giãn ra cười nói:
"Nếu có thể thu một trong hai bọn họ...liền tốt liền tốt."
Yên Nhi phong chủ lại thói cũ trêu vị sư huynh này của mình:
"Lam Thiên sư huynh, Băng Băng kia hợp tu ở phong ta còn tiểu tử tên Vương thì hợp với Vô Cầu sư huynh.
Huynh vẫn là nên tìm đối tượng khác thôi."
Vô Cầu nghe được cũng không nói gì, hắn đích thực thấy Vương rất hợp hắn, đã có tâm thu đồ rồi.
Lam Thiên cơ mặt lại cau lại, vừa cao hứng một tí đã bị tạt gáo nước lạnh.
Đám sư đệ sư muội này từ bao giờ đã bắt đầu cỏ lúa bằng nhau, không coi hắn ra gì.
Lúc này, một vị phong chủ lên tiếng.
"Thiên kiêu còn nhiều, Lam Thiên sư huynh cứ bình tĩnh."
Y là một cái nam nhân trung niên, mái tóc màu cam dựng lên khiến y có chút giống như mặt trời.
Thân hình khá to lớn nhưng đừng nghĩ đó là vì y béo, tất cả đều là cơ bắp, chỉ là hơi to hơn bình thường thôi.
Dưới chân y đạp lên một cái đĩa tròn có hình mặt trời không ngừng xoay đều.
Cả người toát lên ánh hào quang nóng rực, y chính là Hạo Nhật phong chủ.
"Ta không bình tĩnh được như ngươi! Ngươi hẳn là đã nhắm tiểu tử họ Công Tôn kia ở Tuyệt Kiếm phong nên mới như vậy chứ gì."
Lam Thiên phong chủ càng lúc càng cau có hơn, y là người duy nhất đến bây giờ vẫn chưa có được mục tiêu có thể thu nhận.
"Đúng thật là ta có ý thu hắn làm đồ đệ nhưng cũng không phải vì thế mà..."
Nói giữa chừng ánh mắt y liếc về phía Tuyệt Kiếm phong, ánh mắt dừng lại trên người Công Tôn Kiên.
Sau đó bỗng nhiên bật cười tiếp tục nói.
"Haha, sư huynh nói đúng. Ta thực sự vì thế mà ung dung."
Hạo Nhật phong chủ tên đầy đủ là Công Tôn Hạo Nhật, y chính là người của Công Tôn thế gia.
Là em trai của đương nhiệm tộc trưởng, nhưng y đối với Công Tôn Kiên không hề ghét bỏ mà còn muốn giúp hắn.
Lúc này Lam Thiên phong chủ không thèm lên tiếng nữa, lập tức xoay người.
Chỉ thấy đám mây mà y đang ngồi đổi sang màu đen, lôi điện bắt đầu lưu chuyển.
Tâm trạng xấu a.
Các phong chủ khác tiếp tục nghị luận về đám người thí sinh.
Lần này đại hội có mười vị thiên kiêu mạnh nhất thì trong đó tới sáu người là đệ tử Huyền Thiên Tông, ghế đệ nhất vừa hay là của họ.
Như vậy là ổn, mang tiếng là chủ nhà mà top mười cũng không vào nổi thì đúng là mất mặt.
Thêm nữa là nếu bốn người kia đều có thể thu vào tông môn thì càng tốt.
Top mười đều là người mình thì Huyền Thiên Tông sẽ không bị lỗ, coi như một khoản đầu tư xứng đáng.
Sáu phong chủ ngoài Lam Thiên phong chủ và Bạch Mộ Hàn bàn tán đến nửa ngày vẫn còn sôi nổi.
Hai người kia không nói, để ý là để ý đến vị Kiêu Kì trưởng lão này.
Hắn vẫn ngồi xếp bằng trên đám mây ngũ sắc, hào quang sau lưng chiếu sáng thể hiện ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Nhưng hai lông mày lại có chút cau lại, tuy nhiên hắn đã chủ động điều chỉnh ánh quang khiến mọi sinh linh dưới Độ Kiếp Cảnh đều không thể nhìn thấy dung nhan nên không ai để ý.
Ánh mắt thì đang dính lên người Nguyễn Bảo Long. Từ khi đại hội diễn ra đến giờ người hắn quan tâm chỉ có Bảo Long mà thôi.
Thứ nhất là lai lịch, hắn bấm tay chỉ tính đến Bảo Long là một cái nhân vật không có đại bối cảnh sinh ra ở nơi nào đó trên Đông Vực.
Nhưng trong tâm vẫn cảm thấy một sự mờ mịt khó nói, như thể hắn vẫn chưa tính hết con người này.
Như vậy có chút không yên tâm. Thật sự là không có bối cảnh?
Nếu có thì bối cảnh to đến mức nào mà ngay cả hắn vị này Độ Kiếp Cảnh viên mãn cũng không tính thấu?
Điều thứ hai khiến hắn chú tâm đến tiểu tử này là cái nhẫn bất phàm trên tay hắn.
Độ Kiếp Cảnh viên mãn, chính là đỉnh chóp của phảm giới rồi. Đáng lý mà nói thì không có vật gì ở phàm giới mà hắn nhìn không thấu.
Nhưng cái nhẫn kia hắn như nào cũng nhìn không nổi, khi muồn cường thế nhìn thấu thì cảm giác như thần hồn bắt đầu bị ăn mòn cấp tốc chỉ đành từ bỏ.
Hơn nữa ngay cả vẻ ngoài của nhẫn cũng tạo cảm giác mờ mịt, vô cùng vô tận. Tựa như lai lịch của Bảo Long vậy.
"Nhẫn này, cùng thân phận của tiểu tử này có quan hệ?"
Kiêu Kì trưởng lão tiếp tục bấm tay nhưng dù hắn tính theo hướng nào cũng không có tiến triển.
Cuối cùng từ bỏ, chỉ đành quan sát chặt tên Bảo Long này. Kẻ này có lẽ chính là biến số mà hắn sợ nhất.
Mọi thứ đã sắp đến thời cơ của chúng, một biến số dù nhỏ cũng không được xuất hiện.
Kiêu Kì trưởng lão lông mày càng ngày nhíu chặt hơn.
Bảo Long phía dưới đang tu luyện bỗng nhiên bị một thông báo cắt ngang.
"Hồ Kiêu Kì đối với ký chủ sinh ra ác cảm, hiện tại là hai sao."
Bảo Long b·ị đ·ánh thức tức giận, trước giờ hệ thống chưa bao giờ cắt ngang hắn tu luyện vì một người nào đó sinh ra ác cảm hay hảo cảm, tình cảm gì đó.
Nhưng rất nhanh nhìn đến tên người này hắn bỗng đổ mồ hôi, vội vàng mở quan hệ nhân mạch kiểm tra.
Tìm đến cái tên Hồ Kiêu Kì, nhìn đến chân dung là một lão đầu gương mặt hiền hoà.
Bảo Long tra đến thông tin của vị này thì sợ rồi, mặt hắn có chút tái.
"Hồ Kiêu Kì; Độ ác cảm: 2 sao.
Mô tả: Kiêu Kì trưởng lão của Huyền Thiên Tông, minh chủ Hắc Ám Tân Thời Minh. Vì ký chủ là biến số trong kế hoạch lật đổ Huyền Thiên Tông của hắn nên đối với ký chủ sinh ra ác cảm."
Con mẹ nó thật sự là vị Kiêu Kì trưởng lão kia?
Minh chủ Hắc Ám Tân Thời Minh là cái mẹ gì?
Lão già nhìn hiền hậu này còn muốn tạo phản?