Chương 18: Thần kiếm.
Vòng này là một cái loạn chiến, chứ không phải chạy đua.
Thêm nữa phạm vi giao chiến cũng không quá lớn.
Chỉ qua có nửa ngày, số thí sinh còn sống đã giảm đến một nửa.
Đủ để thấy sự khốc liệt của Đại Hội Tỉ Võ.
Quá nửa trong số những người bị loại là do t·ử v·ong.
Số còn lại thì một là kịp tự phá vỡ lệnh bài.
Hai là người có thân thế khủng, đối phương không dám đắc tội.
Ba là may mắn gặp người đồng môn nên được tha mạng.
Lúc này nhóm Bảo Long đang yên lặng ở một mảnh đất xếp bằng hồi phục.
Chỉ có vài người vẫn đứng canh cho những người còn lại. Trong đó có Bảo Long
Nhìn chung, họ đã không còn sung sức.
Nhưng những thí sinh khác cũng không ngu ngốc mà dám lại gần.
Hổ dù có bệnh thì vẫn là hổ.
Chưa kể họ kiêng kị một người.
Không phải Trường Công Tuân hay Vi Hạ Diểu.
Mà là một tên họ Nguyễn.
Chính là Nguyễn Bảo Long!
Hắn từ đầu đến cuối hạ địch bằng một chiêu duy nhất.
Không chỉ một mà nhiều địch nhân cùng lúc.
Như ngay lúc này, một đám người tụ lại với nhau quyết liều một phen lao tới.
Kẻ thì xuất ra một kiện pháp khí phòng ngự, đó là một cái đại thuẫn.
Đại thuẫn màu đen, trên thân khắc lấy hình thù một cái đầu rồng.
Người khác đi cùng thì xuất ra mấy tấm phù văn, cũng là phòng ngự.
Phù văn kích hoạt, mấy tầng phòng ngự bọc lấy nhóm người.
Hướng chúng chạy tới là thẳng hướng Bảo Long.
Hắn gặp địch vây quanh không hề nao núng, tay cấp tốc bấm pháp quyết.
Năm đạo kiếm ảnh hiện lên sau lưng hắn, lần lượt phân biệt năm thuộc tính: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Kiếm ảnh tốc độ kinh người, phá không bắn vụt đi.
Đám người bên này chạy tới nhìn thấy kiếm ảnh, người cảm thấy không rét mà run.
Kiếm ảnh chớp mắt đã đến trước mặt họ, đại hắc thuẫn vội vàng lao đến chặn lại.
Nhưng nó tựa như biến thành một tờ giấy, ngũ kiếm xuyên thủng không một chút trở ngại nào.
Chủ nhân pháp khí chấn kinh, hắn vẫn là luôn tự tin vào cái mai rùa của mình.
Những người khác đổ mồ hôi hột nhưng vẫn cố lao tới, họ còn có mấy tầng phù văn bảo vệ.
Nhưng ngũ kiếm ảnh nào có dễ cản lại như vậy.
Từng tầng phòng ngự liên tiếp phá toái giống như kính bị vỡ.
Lúc này họ sợ rồi, vội vàng muốn xoay người rời đi nhưng nào có kịp!
Kiếm ảnh phân biệt từng cái cắt phăng đầu của bọn họ.
Duy chỉ có một tên thứ sáu may mắn không bị kiếm ảnh chọn chúng.
Hắn nhả ra một ngụm trọc khí, cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
Nhưng đột nhiên, từng đợt khí tức mạnh mẽ lao tới hắn.
Tên xấu số trong đầu đã kịp nghĩ cái gì chỉ là bản năng vẫn khiến hắn quay đầu lại.
Nhưng tốc độ của thứ kia đâu phải thứ tốc độ xoay cổ của hắn đọ được.
Năm đạo kiếm ảnh xuyên thủng người hắn, tiếp tục lao tới một đoạn rồi tan biến.
Từ đầu đến cuối, Bảo Long dùng thời gian chỉ có một hơi thở đem sáu người bọn họ miểu sát.
Còn bọn họ đến cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Chuẩn bị bao nhiêu thủ đoạn, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì hoàn toàn không đáng nhắc tới
Bảo chỉ dùng có một chiêu, gọn gàng xử lý.
Hắn thậm chí không coi đợt t·ấn c·ông này là một sự uy h·iếp.
Coi như hắn luyện tay các đạo thuật của mình.
Ví như Ngũ Hành Phiêu Ảnh Kiếm, Bảo Long đã luyện đến có thể tùy ý điều khiển chúng uốn lượn.
Quá mạnh! Quá bá đạo!
Bây giờ người xung quanh đều triệt để từ bỏ tiến lại gần đám người Bảo Long.
Đàn hổ này b·ị t·hương nhưng con hổ kia tuyệt đối còn chưa thấy mệt qua.
Nhưng bọn hắn không biết, Bảo Long chỉ là đang cố giữ bình tĩnh thôi.
Con mẹ nó, hắn nãy giờ g·iết mấy đợt địch rồi?
Đạo thuật của hắn đích thực mạnh.
Nhưng linh lực không có phải vô hạn nha.
"Con mẹ nó, nếu thêm một đợt nữa lão tử cũng không dám liều trang bức."
Trong lòng hắn chửi bới ầm hết lên nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh, mắt nhằm nghiền.
Thực sự có chút giống Bạch Mộ Hàn, hai người này không thành sư đồ đúng là phí.
Hai tay hắn chắp sau lưng nhưng đang lén cầm lấy một viên linh thạch.
Đây là loại một đá kì lạ, nó sinh ra từ linh khí trong lòng đất tích lại mà thành.
Vật này rất có giá trị trong giới tu tiên giả.
Vừa dùng để giao dịch với người khác vừa dùng để tu luyện.
Và có thể như Bảo Long bây giờ, dùng để hồi phục linh lực.
Hắn là từ vòng thi trước được thưởng năm viên.
Ngươi hỏi tại sao hắn không đường đường chính chính mà dùng linh thạch hồi phục?
Là vì hắn dù có mệt thì vẫn trang bức a.
Từ đầu đến giờ một mặt lạnh lùng, lôi đá ra sài thì không phải nói với mọi người là hắn giả vở điềm tĩnh.
Phận nhân vật chính, phải trang bức!
Nhưng nói qua cũng nói lại, cái này chỉ là một chút giải trí với hắn.
Quá yêu thích trang bức ngược lại dễ gây hoạ, vẫn là lâu lâu mới làm một lần.
Bảo Long hồi phục được một chút linh lực, ung dung rời khỏi đội hình.
Hắn tiến tới mấy cái xác, ý đồ lục lọi túi trữ vật của chúng.
Ngươi bảo ta tham lam, đồ của n·gười c·hết cũng không tha? Đúng, vì ta còn nghèo!
Đám người xung quanh nhìn thấy cũng không dám lại gần cản hắn.
Nhưng nếu là những người còn lại trong nhóm Bảo Long làm việc này thì lại là câu chuyện khác.
Âu, cũng là Bảo Long quá mạnh.
Toàn bộ người thi ở Tuyệt Kiếm Sơn đều sợ, bao quát cả Trường Công Tuân, Vi Hạ Diểu, Công Tôn Kiên.
Còn một vị nữa xếp bằng trên kiếm, hắn ở xa xa trên trời trong lòng như mở hội.
Đó chính là Bạch Mộ Hàn.
Hắn chọn đúng người rồi! Con mẹ nó thằng nhóc này quá hợp ý hắn!
Tư chất có, ngộ tính có, nhan sắc cũng có. Chờ đợi bao lâu, người hắn luôn tìm kiếm cuối cùng xuất hiện
Tuyệt đối phải thu, tông chủ hay thậm chí lão tổ tông đến muốn thu thì hắn cũng phải tranh cho bằng được.
Nếu không thì tất cả đều quên hết đi!
...
Đúng một ngày sau khi vòng thi bắt đầu
Số thí sinh tham dự từ một vạn giảm xuống còn đúng một ngàn.
Ngay khi con số này vừa được chạm đến, một loại cấm chế buông xuống khiến các thí sinh không thể cử động nổi.
Tránh trường hợp họ quá tay khiến số lượng người tham gia vòng sau thấp hơn dự kiến.
Tổng thí sinh bát phong giờ còn đúng tám ngàn.
Một lúc sau, tất cả đều bị một luồng bạch quang từ trên trời chiếu xuống.
Mọi thương tích trên cơ thể đều được hồi phục hoàn toàn.
Thậm chí y phục rách nát cũng khôi phục lại.
Mỗi phong sau đó có từng vị phong chủ hạ xuống thông báo.
Đầu tiên là vòng thi đã kết thúc, sau đó giải thích cho họ về vòng tiếp theo.
Cuối cùng là ngay trung tâm của mỗi phong sẽ được đánh xuống một cái thạch trụ.
Thạch trụ này vô cùng cứng cáp, chỉ có tu sĩ Kết Giới Cảnh mới tổn thương được.
Toàn bộ thí sinh đều chăm chú hiếu kì dính mắt lên thạch trụ này.
Rất nhanh sau đó liền hưng phấn, thạch trụ kia chính là bảng xếp hạng a!
Thạch trụ có hai bảng xếp hạng, một cái cho riêng mỗi phong, một cái cho toàn bộ bát phong.
Đám người thí sinh vừa ngồi nghỉ vừa bàn tán sôi nổi những cái tên trên bảng.
Mới vài giây trước còn chém g·iết lẫn nhau, giờ đã có chút hoà thuận.
Nhóm người Bảo Long ở một chỗ đất nào đó cũng nghị luận không ngừng.
"Nguyễn đạo hữu giấu bài thật tốt a! Đệ nhất bảng Tuyệt Kiếm Phong, đệ lục toàn đại hội."
"Không ngờ Nguyễn đạo hữu lại mạnh mẽ như vậy!"
"Đúng đúng, chiêu kiếm kia quá uy lực rồi."
"Bảo Long lão đệ, lâu ngày không gặp đệ đã vượt qua ra rồi..."
Duy chỉ có Trường Công Tuân cùng Vi Hạ Diểu một góc im lặng đứng nhìn.
Hai người bọn hắn vốn từng là những nhân vật được nhận những lời vỗ mông ngựa kia.
Đứng một hồi, Trường Công Tuân quyết định chen vào nói.
"Nguyễn đạo hữu, chi bằng ta với đạo hữu luận bàn một chút?"
Đám người đang nói nhìn nhau một hồi.
Bảo Long từ đầu đến cuối chỉ đứng im mỉm cười gật đầu, nghe được đối phương gạ kèo có chút bất ngờ.
Tên này chưa c·hết tâm? Vậy thì để lão tử gõ gõ ngươi một cái.
Hắn còn đang định mở miệng thì đám người xung quanh đã nói thay hộ hắn.
"Công Tuân đại ca, ngươi làm gì phải vội như thế."
"Phải đó, nếu vòng sau hai người đủ mạnh nhất định sẽ đụng mặt nhau thôi."
Đích thật là vậy, vòng sau là bốc thăm một đối một.
Những người mạnh không sớm thì muộn cũng đụng mặt nhau.
"Chỉ luận bàn nhẹ thôi, nếu Nguyễn đạo hữu có thể khiến ta tâm phục khẩu phục.
Vòng sau có gặp ta cũng sẽ tự động nhận thua."
Hắn xếp thứ hai ở Tuyệt Kiếm Phong, nhưng trên bảng tổng thì chỉ có mười lăm.
Dù đã chứng kiến uy lực của Bảo Long nhưng hắn vẫn chưa phục.
"Được."
Lời vừa buông đám người vây quanh nhìn nhau rồi lần lượt lùi ra sau nhường đất cho hai người.
Trường Công Tuân lấy ra một cặp chuỳ phân biệt mội cái uốn lượn hoả vân một cái lập loè sấm sét.
"Lại là Hoả Lôi Song Chuỳ!"
"Đó là pháp khí thượng lam cấp sao? Lần đầu ta được thấy."
Trường Công Tuân mặt không hề dữ tợn, hắn thực sự nghiêm túc đến triệt để.
Nên biết pháp khí này vòng đấu trước hắn còn chưa lôi ra.
Tiếp sau dường như kích hoạt đạo thuật gì đó, một kiện hoả gáp xuất hiện bọc lấy phần thân trên hắn.
Dưới chân đeo lấy một cặp lôi điện chi ngoa, có chút ngầu nha.
Bảo Long bên này vẫn là tóc đen buộc gọn, lọn tóc vàng đung đưa.
Vẫn là áo thôn dân bình thường, không khác phàm phu tục tử là mấy.
Hắn đưa tay, từ trong nhẫn trữ vật từ từ bay ra một thanh bạch kiếm.
Kiếm nay vừa tế ra bạch quang lập loé chói mắt người nhìn.
Ánh sáng qua đi, để lại một đạo khí tức mạnh mẽ khiến người run sợ.
"Là...là tử cấp pháp khí!"
"Hắn lấy đâu ra món bảo bối này? Là Bạch Mộ Hàn đại nhân cho hắn?"
"Không chắc, Bạch Mộ Hàn ngao du thiên hạ giao chiến nhiều không đếm được.
Nhưng chưa bao giờ nghe nói y đung thanh kiếm này."
Đừng nói bọn hắn kinh ngạc, Bạch Mộ Hàn, chư vị phong chủ cùng Kiêu Kì trưởng lão cũng động dung.
Các phong chủ không biết nhưng Kiêu Kì trưởng lão biết.
Y đưa mắt nhìn thanh kiếm rồi lại ngẩng đầu nhìn trời.
"Lai lịch cây kiếm này...vô cùng bất phàm.
Đây thậm chí còn chưa phải cực hạn của nó."
Các phong chủ kinh ngạc.
"Thanh kiếm này chân thực mạnh đến mức nào?"
Kiêu Kì trưởng lão trầm ngâm một lúc rồi nói.
"Xích cấp, mà tuyệt đối không thấp hơn trung xích cấp."
Họ chấn động! Bạch Mộ Hàn cũng chấn động.
Kia là một cái thần kiếm! Vạn năm khó gặp!
Hắn lúc trước nhìn qua lại không phát hiện kiếm này lai lịch sâu như vậy.
So với kiếm của hắn chỉ có hơn không kém.
Hắn càng ngày càng chắc chắn lựa chọn Bảo Long.