Chương 17: Loạn chiến.
Một nơi nào đó.
Lại là một cái đại điện u ám, lần này có một cái bàn lớn ở chính giữa.
Xung quanh liền có mười cái ghế, mặt bàn trước ghế đều khắc những biểu tượng khác nhau.
Ở ghế chính giữa, ngồi đấy một người thần bí mặc hắc bào.
Thân thể hắn có lộ ra nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống da thịt con người.
Mà càng giống một đoàn khói đen tạo thành hình người hơn.
Gương mặt bị che lại bởi một chiếc mặt nạ quỷ.
Hai bên trái phải là hai vị lão nhân.
Một người áo bào rách rưới, đệ lộ ra cơ thể khá cường tráng bên trong.
Kỳ lạ là khuôn mặt hắn như chia làm hai nửa, một bên cười một bên tức giận đỏ cả lên
Nhìn rất quỷ dị.
Người còn lại như một trời một vực. Thân hắn béo tròn, da thịt trắng trẻo.
Thân mặc hắc bào, cổ tay cổ chân đeo đầy lấy vòng vàng châu báu.
Khuôn mặt hắn lộ rõ một vẻ đê hèn, ham tài.
Bảy chỗ còn lại chỉ sáu ghế có người, bọn hắn mỗi người đều hình dạng khác nhau.
Có kỳ quái, có hung tợn, có hèn mọn, có quỷ mị.
Họ đều yên tĩnh chờ đợi điều gì.
Bỗng nhiên, một làn khói đen từ cửa điện bay tới đáp xuống vị trí còn trống.
Khói đen tan đi để lại một vị lão nhân đầu tóc bạc phơ, thân hình gầy yếu.
Vị lão nhân hai mặt thấy hắn đến, bên mặt tức giận mấp máy mồm nói:
"Hắc Uyên Lão Quân, ngươi thân là kẻ yếu nhất mà dám bắt bọn ta chờ đợi!"
Vị lão nhân béo tay xoa xoa bụng cười nói.
"Song Tử, ngươi đừng nóng.
Hắn tuy yếu nhưng ở cái đất Đông Vực đầy rẫy chính đạo tông môn thì cũng coi như có thành tựu rồi."
Một vị khác đế theo.
"Hắc Lang thương chủ nói phải, nếu không có hắn thì chúng ta làm như thế nào bố cục đại sự?"
Liền sau đó cũng có mấy vị ủng hộ lời của vị Hắc Lang thương chủ.
Vị tên Song Tử bên này hậm hực, tiếp tục gân cổ quát, hắn còn liếc mắt lườm Hắc Uyên Lão Quái một phát.
Hắc Uyên Lão Quân bên này co rúm lại.
Trước mặt hắn toàn những vị đại năng sống mấy ngàn năm, đứng đầu mấy cái thế lực ma đạo ở Đại Long Giới.
Tu vi thấp nhất cũng là Kết Giới Cảnh viên mãn.
Hắn nhưng chỉ là một cái Ngộ Đạo Cảnh tứ tầng, ở đây chính là một con kiến hôi.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh toát ra từ vị ngồi chính giữa.
Đám người nghe được lập tức im lặng, không dám ho he thêm câu nào.
Bọn hắn chả biết đối phương là ai nhưng chỉ biết thực lực rất mạnh.
Một mình áp đảo tất cả bọn họ.
"Truyện nhờ ngươi sắp đặt đã làm đến đâu rồi."
Dù hắn đeo một cái mặt nạ nhưng mọi người đều cảm nhận đước ánh mắt băng lãnh đó đang nhìn lên người Hắc Uyên Lão Quân.
"Bẩm tiền bồi. Người các vị đưa tới đều đã được sắp xếp xong ạ.
Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian đến khi tiến hành kế hoạch."
Nghe được tin này sắc mặt đám người trong phòng có chút vui mừng.
Chuẩn bị mấy trăm năm, còn một chút nữa thôi đại kế của bọn chúng sẽ thành rồi.
Thời đại đã đến lúc thay đổi!
...
Huyền Thiên Tông, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, đệ tử các phong nhao nhao bàn tán chờ đợi.
Họ tuy có nói chuyện nhưng không một ai hạ cảnh giác.
Bởi vì chỉ cần vòng thi bắt đầu thì lập tức người bên cạnh có thể biến thành kẻ thù.
Trong một vạn người ở Tuyệt Kiếm phong, có tụ lấy một nhóm mười người.
Sự tụ họp của họ khiến phần còn lại kiêng kị, đều sẽ giữ khoảng cánh.
Nhóm này chính là nhóm thiên kiêu mạnh nhất ở Tuyệt Kiếm phong.
Trong đó tự nhiên là có Bảo Long cùng Công Tôn Kiên.
Đa phần bọn họ không có mấy căng thẳng, đặc biệt là Trường Công Tuân.
Hắn cho rằng bản thân là mạnh nhất trong số thí sinh ở Tuyệt Kiếm phong.
Lại còn có chín người khác đồng hành cùng, không cần đoán xem hắn có thông qua hay không.
Chắc chắn là có, mà hắn còn tự tin mình sẽ đứng đầu!
"Vòng một Đại Hội Tỉ Võ...
Bắt đầu!"
Giọng nói của Kiêu Kì trưởng lão vang lên bên tai, chỉ trong tích tắc hàng loạt những âm thanh khác nổi lên.
Nào là tiếng pháp khí v·a c·hạm vào nhau, tiếng có người xuất ra các loại đạo thuật, phù văn.
Phút chốc tự yên tĩnh cùng hoà bình trên bát phong biến mất.
Chỉ còn lại là một cuộc hỗn chiến đẫm máu.
Hai kẻ giao chiến với nhau.
Một người tay bấm pháp quyết, năm q·uả c·ầu l·ửa hiện ra sau lưng hắn rồi bắn đi.
Đối phương cũng không đứng im chịu c·hết, tế ra một kiện pháp bảo phòng ngự cản lại.
Thế trận rơi vào giằng co.
Nhưng đây nào phải một trận chiến tay đôi một đấu một.
Người thi triển hoả cầu kia bất cẩn bị một tên thứ ba ám toán.
Tiểu tử dùng pháp khí phòng ngự còn định cảm ơn thì thân ảnh đối phương biến mất.
Giây sau đầu tiều tử kia bay lên trời rồi rơi xuống đất lăn lông lốc.
Đây chính là loạn chiến, tốt nhất nên lo cho chính mình đã!
Một khoảng đất trống.
Mười người Bảo Long tụ tập lại với nhau, xung quanh họ có không ít xác người nằm la liệt.
Đây đều là những kẻ liều c·hết thử sức.
Ngu xuẩn! Muốn liều thì mang số lượng gấp mười lần họ rồi tính.
Dần dần quanh nhóm Bảo Long có quá nhiều người bỏ mạng.
Các thí sinh khác bắt đầu từ bỏ nhắm vào đám thiên kiêu này.
Mà Bảo Long lúc này nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Chính là nhiệm vụ "Thiên kiêu uy" xem ra việc hắn cùng thiên kiêu khác chém g·iết những kẻ ngu xuẩn kia cũng tính là đè ép.
...
Một bên khác, Tiêu Diêu phong.
Chiến sự bên này so với Tuyệt Kiếm phong không khác mấy.
Cũng mấy tên đơn độc đánh nhau, cũng có một nhóm thiên kiêu tụ lại.
Nhưng điểm khiến nó khác biệt với Tuyệt Kiếm phong, đó chính là ngay lúc này!
Khu vực trung tâm Tiêu Diêu phong, một nam tử đô con tóc dài bù xù đang điên cuồng g·iết địch.
Hắn thân cởi trần để lộ cơ bắp cuồn cuộn, phía dưới mặc một cái quần làm từ da thú.
Tổng quan nhìn chả khác gì một tên người rừng.
Nhưng đừng khinh thường hắn, hắn tu vi đã đạt đến Thăng Thể Cảnh tam tầng.
Thủ đoạn đánh người chủ đạo là dựa vào man lực.
Hắn dễ dàng cầm một tu sĩ Luyện Thể Cảnh nhấc bổng lên, sau đó trực tiếp xé người ta làm đôi.
Quá man rợ, có người là bằng hữu của tu sĩ kia tức giận trả thù.
Kết quả bị nam tử người rừng dùng một trảo đâm xuyên ngực bóm nát trái tim.
Mà hắn thì một cọng lông của kẻ thù ác cũng không đụng được vào.
Người khác thấy tên này mẹ nó điên rồi, vội vàng tránh xa hắn.
Nhưng nam tử người rừng kia cứ như trúng tà, gầm lên một tiếng sau lưng xuất hiện hư ảnh Bạch Hổ.
Hắn tung ra một trảo, hư ảnh Bạch Hổ cũng tung một trảo. Hắn cắn về phía trước, Bạch Hổ sau lưng cũng há to mồm cắn.
Bất kể hắn làm gì, Bạch Hổ sau lưng cũng làm theo. Phảng phất hoà làm một với hắn.
Ngay lúc này, khi hắn đang điên cuồng g·iết người.
Một vị nữ tử mặc lam bào xuất hiện, nàng che lấy dung mạo bằng một tấm vải mỏng.
Nhưng không có giống vị Yên Nhi phong chủ, người ta vẫn thấy được dung nhan tuyệt trần của nàng.
Thân thể cũng vô cùng đẹp mắt, nét nào ra nét đấy. Cong rất đúng chỗ a!
Nam nhân quanh đó bỗng quên đi nam tử người rừng mà chỉ biết c·hết mê c·hết mệt nữ tử này.
Đối với mấy tên đó nàng không để ý, ánh mắt khoá chặt nam tử người rừng.
Ở giữa mi tâm nàng loé sáng, từ từ chui ra một cây băng ngọc kiếm.
Cầm kiếm trong tay, nàng quơ kiếm đánh ra một đạo kiếm khí lạnh lẽo.
Đi đến đâu đóng băng đến đấy, có kẻ đen đủi chúng phải liền đóng băng mất nửa người.
Kiếm khi lại không hề bị cản lại mà hướng vị trí nam tử người rừng.
Hắn như cảm thấy uy h·iếp, gầm gừ nhìn về kiếm khí.
Ánh mắt toát ra vẻ cuồng nộ, một trảo tung tới nhưng lập tức bị kiếm khí đánh bật về.
May thứ chạm vào kiếm khí là tay của hư ảnh Bạch Hổ, chứ không lúc này hắn sớm đã phế một tay.
Thấy không được, nam tử người rừng rú lên còn to hơn vừa nãy.
Bạch Hổ sau lưng biến to hơn gấp bội, cơ thể nó cơ hồ cũng cơ bắp cuồn cuộn.
Móng vắt cùng răng nanh sắc nhọn ánh lên một màu bạc lạnh lẽo, giữa trán mọc ra một cái vương miện màu bạc.
Không chỉ hư ảnh biến đổi, trên cơ thể hắn cũng có dị tượng.
Không chỉ răng cùng móng mọc dài ra nhọn hoắt, người hắn cũng bắt đầu mọc lông.
Dần dần trừ mặt, ngực, bụng và bàn tay bàn chân thì toàn thân phủ kín lông trắng cùng sọc đen.
Chỗ xương cụt cọn mọc ra một cái đuôi hổ ve vẩy.
Lúc này có mấy người đứng ngoài kinh ngạc hét lên:
"Mẹ nó, vậy mà lại là con mai giữa nhân tộc và yêu tộc."
"Ta cứ tưởng hắn chỉ là được cái đạo thuật tạo hư ảnh gì đó.
Nào ngờ được hắn vậy mà có huyết mạch thần thú Bạch Hổ!"
"Ai! Bông hoa đẹp kia toi rồi!"
Câu vừa rồi chọc giận nữ tử kia, tay bắt đầu bấm phát quyết.
Thoáng chốc, hàn khí tụ tập quanh người tạo ra một cái chiến giáp bằng băng.
Băng ngọc kiếm cũng phút chốc biến hoá thành một cây băng ngọc trường kích.
Nư tử xinh đẹp vậy mà biến thành một cái băng giá nữ chiến thần.
Hai bên ánh mắt gắt gao, bắt đầu lao vào nhau.
Họ chiến đấu ngang tài ngang sức, không bên nào thua bên nào.
Nhưng xem cả cái Tiêu Diêu Phong, không có người thứ ba giống như hai người họ.
Người xung quanh không ít bị vạ lây từ cuộc chiến của hai người.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết.
Cảnh tượng này khiến các vị phong chủ trên trời trừ Kiêu Kì trưởng lão và Bạch Mộ Hàn thì đều đứng ngồi không yên.
Họ nhìn là biết hai người phía dưới dựa vào đâu mà mạnh như vậy.
Một người đích thực là có huyết mạch thần thú Bạch Hổ, còn rất cường thịnh.
Nhìn thì tưởng hắn hoá cuồng nhưng thực chất là có thể tự khống chế.
Nữ tử kìa thì là một cái Thuần Âm Tuyệt Thể.
Thế gian có thập đại tuyệt thể thì thể chất của nàng chính là xếp thứ ba.
Hai cái tuyệt đại thiên kiêu này không thu thì chính là phí của trời.
Chút nữa tuyệt không để một trong hai c·hết, nhất định sẽ đúng lúc ngăn lại.