Chương 19: Chiến Trường Công Tuân.
Bạch quang thu liễm lại, người người theo dõi trận đấu đều có một suy nghĩ.
Trường Công Tuân tám chín phần là thua rồi.
Đến cả bản thân hắn cũng không rét mà run.
Rất nhanh sau đó hắn bình tĩnh lại, cũng chỉ là pháp khí hơn một cấp bậc thôi mà!
Trường Công Tuân hét lên một tiếng, thân thể to lớn cấp tốc lao lên.
Dưới sự giúp đỡ của lôi điện chi ngoa, hắn bước vài bước đã thu hẹp khoảng cách với Bảo Long.
Lôi chuỳ dơ cao, đập toàn lực về phía Bảo Long.
Bảo Long không có động dung, ánh mắt hắn toát lên vẻ bình tĩnh.
Chớp mắt người ta thấy lôi chuỳ đập mạnh đánh cho nền đất lõm xuống, lôi điện truyền qua lại trên đất
Uy lực khiến người xung quanh cảm nhận được nền đất rung rung.
Họ không dám tưởng tượng bản thân sẽ như nào nếu dính đòn đó.
Nhưng người đâu?
Bảo Long đã sớm không còn ở chỗ cũ, đừng nghĩ hắn bẹp dí bên dưới đầu chuỳ. Điều đấy đơn giản phi vật lý a.
Trường Công Tuân cau mày, bỗng chốc hắn cảm nhận được khí lạnh ở cổ.
Bảo Long từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng, Thiên Khung Kiếm kề sát cổ Trường Công Tuân.
Ánh mắt vẫn cứ như vậy mà bình tĩnh.
Người xung quanh thì thầm bàn tán, rất nhiều trong số họ còn chưa hiểu chuyện gì.
Số người sở hữu đặc thù đạo thuật miễn cưỡng thấy được.
Bọn hắn thấy lúc đấy thân thể Bảo Long dần trở nên mờ ảo.
Sau đó tựa như dòng nước uyển chuyển biến ra sau lưng Trưởng Công Tuân.
Tất cả chỉ vỏn vẹn trong một tích tắc.
Đây chính là do đạo thuật hắn mới lĩnh hội được, Thuỷ Lưu Huyễn Bộ.
Chính là thể hiện uy lực thuỷ đạo của quái "Khảm" trong bát quái.
Vô cùng nhanh lại vô cùng nhẹ nhàng, liên tục biến ảo khiến địch nhân khó nắm bắt.
Trưởng Công Tuân có sợ kiếm của Bảo Long kề cổ, nhưng nếu đối phương chưa lên tiếng kết thúc thì vẫn đấu tiếp.
Hoả chuỳ vung ra đằng sau, không dừng lại ở đó lôi thuỳ nhấc khỏi đất cũng bị vung về phía sau.
Bảo Long lại lần nữa Thuỷ Lưu Huyễn Bộ nhẹ nhàng né đi, sau lại áp sát kề kiếm vào cổ Trường Công Tuân.
Trận đấu cứ tiếp diễn như vậy, mặc kệ Trường Công Tuân dùng cách nào để t·ấn c·ông đều bị né tránh.
Từ việc dùng hư chiêu giấu thực chiêu đến đánh loạn liên hoàn cũng không được.
Trường Công Tuân từ đầu đến cuối bình tĩnh, bây giờ cũng gân nổi đầy trên cái đầu hói của hắn.
"Nguyễn đạo hữu chỉ biết né tránh sao?!"
Bảo Long không trả lời, tiếp tục vờn Trường Công Tuân.
Bỗng Trường Công Tuân dừng lại, song chuỳ của hắn mạnh mẽ hơn trước.
Hoả vân phập phùng bay, lôi điện lưu chuyển dữ dội. Trường Công Tuân gầm lên một tiếng rồi xong chuỳ đập xuống đất.
Uỳnh!
Lôi điện và hoả vẫn lẫn vào nhau tạo ra một v·ụ n·ổ sức sát thương vô cùng lớn.
Man lực của Trường Công Tuân khiến mặt đất rung chuyển.
Đám người xung quanh vội vàng lui lại đằng sau sợ bị liên luỵ.
Một đòn vừa rồi họ cảm nhận được uy lực của nó.
Cùng cảnh giới sợ là đều sẽ thịt nát xương tan!
Rung chấn dừng lại nhưng làn khói bụi vẫn chưa tan.
Người bên ngoài chỉ thấy trong khói bụi lập loè lôi điện trộn lẫn một tí hoả vân, thỉnh thoảng chạm nhau tạo ra tiếng lách tách.
Lúc này đám người liên tục nghe thấy âm thanh uỳnh uỳnh vang lên.
Tựa như Trường Công Tuân đang đánh vào cái gì đó cứng cáp.
Khói bụi tan đi, để lộ cảnh tượng khiến họ chấn kinh.
Bảo Long đang đứng chắp tay sau lưng, khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy.
Toàn thân hắn bọc lấy một lớp gì đó màu nâu nhạt.
Mà lớp màn này vô cùng cứng cáp, nhấn mạnh là vô cùng cứng cáp.
Trường Công Tuân chuỳ trong tay đập liên hồi mà Bảo Long không có nổi một lần lui lại.
Mỗi chuỳ đều đánh ra dư ba tạo thành sóng nhưng mảy may một cộng tóc của Bảo Long cũng không bị tổn thương.
Đám người đều không ngừng nghị luận.
"Cho ta đỡ một chuỳ ta cũng không dám..."
"Trường Công Tuân hơn Nguyễn Bảo Long tới ba cái tiểu cảnh giới đó."
Bảo Long đưa mắt lướt qua một hồi người xung quanh...khoé miệng khẽ nhếch lên.
Vờn vậy đủ rồi...
Hắn vốn có thể một kích hạ gục Trường Công Tuân, nhưng như vậy không ổn.
Người khác sẽ có thể nghĩ Trường Công Tuân quá yếu, một chiêu cũng không đỡ nổi.
Như vậy thì sẽ tiếp tục có người không phục, lại tìm hắn luận bàn.
Hắn không rảnh đón từng người từng người như vậy.
Thế thì chi bằng một lần khiến họ c·hết tâm.
Như nào để khiến đám người không biết an phận này c·hết tâm?
Chính là cho chúng thấy sự cường đại của Trường Công Tuân.
Cho chúng thấy bản thân kém so với Trường Công Tuân đến mức nào.
Phải đến mức sợ đối đầu với Trường Công Tuân mới đủ.
Chỉ có như vậy thì khi hắn nhất kích đánh bại Trường Công Tuân thì mới khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Bảo Long nhanh chóng huỷ đi Vững Tựa Sơn Thân, lớp phòng hộ thổ đạo quanh người tan biến.
Trường Công Tuân phát giác việc này trong lòng nổi lên gợn sóng.
Đối phương sẽ không tự nhiên vất đi cái mai rùa của mình.
Bảo Long định làm gì?
Hắn trong lòng suy nghĩ nhưng tay lần nữa toàn lực cầm chuỳ đập xuống.
Lần này Bảo Long không né, chỉ thấy Thiên Khung Kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên.
Hành động nhẹ như vậy nhưng lại đánh bay chuỳ đang lao tới của Trường Công Tuân.
Chuỳ bị bật lại khiến hắn có chút mất đà, nhưng rất nhanh lại tiếp tục vung chuỳ đến.
Đón lấy những đòn đánh này Bảo Long lại nhẹ nhàng huy kiếm đánh bật trở lại.
Cứ như vậy Trường Công Tuân liên tiếp lùi lại phía sau còn Bảo Long vừa ung dung bước tới vừa huy kiếm.
Người xem không ngừng tán thưởng.
Trường Công Tuân tuy đô con, chuỳ của hắn lại nặng nhưng đòn đánh rất nhanh.
Vậy mà Bảo Long như thấu hết tất cả, nhẹ nhàng đánh bật lại.
Những đường kiếm vô cùng uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng đánh đúng chỗ lại tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Đủ để người xem thấy Bảo Long có kiếm thuật rất cao, sợ rằng là do Bạch Mộ Hàn truyền thụ.
Ép Trường Công Tuân một hồi, Bảo Long thu kiếm lại để đối phương có chút bất ngờ chưa kịp phản ứng.
Tay hắn sau lưng cấp tốc bấm pháp quyết.
Trường Công Tuân không biết Bảo Long định làm gì nhưng bất kể là cái gì hắn cũng phải ngăn lại.
Vì thế lần này hắn dơ cao lôi chuỳ, sấm sét cuồng vũ loé sáng. Một đạo hư ảnh đại chuỳ bọc lấy lôi chuỳ của hắn khiến tổng thể nó trở nên to lớn hơn.
Vi Hạ Diểu ánh mắt âm u bỗng sáng lên.
"Là đạo thuật Thiên Lôi Bá Chùy của sư huynh..."
Chuỳ này uy lực có thể so với hồi nãy Trường Công Tuân cầm song chuỳ đập xuống đất.
Không khỏi khiến người xem xung quanh e ngại.
Công Tôn Kiên ánh mắt nhìn về Bảo Long, lộ một ý hưng phấn, khoé miệng khẽ cười.
"Bảo Long, đệ định làm gì đây..."
Chỉ thấy sau đó chuỳ của Trường Công Tuân bổ mạnh xuống nhưng đi được nửa đường đã dừng lại.
Toàn cơ thể hắn cứ như bị đóng băng, một li cũng không nhích được.
Trường Công Tuân trừng mắt nhìn Bảo Long.
"Nguyễn đạo hữu...chiêu này..."
Người xem đang hoang mang không hiểu gì rất nhanh liền thấy lờ mờ một cái hư ảnh ngọn núi xuất hiện.
Hư ảnh ngọn núi này bao lấy cơ thể của Trường Công Tuân, đám người quan chiến nhìn là đoán được do nó mà cử động của Trường Công Tuân bị dừng lại.
Đột ngột, Bảo Long lúc này nhanh như cắt mũi kiếm đâm tới giữa hư ảnh.
Hư ảnh theo đó rung chuyển khiến cả mặt đất xung quanh cũng rung lắc.
Chỉ thấy sau đó hư ảnh núi bắt đầu nứt rồi cứ thế vỡ vụn, mặt đất xung quanh cũng theo đó mà nứt ra.
Trường Công Tuân bên trong như thể được liên kết với hư ảnh ngọn núi, người xuất hiện chi chít vết cắt kéo dài, huyết dịch toé ra.
Khi hư ảnh hoàn toàn tan biến chính là lúc hắn ngã xuống, thân hình to lớn đổ gục tạo ra tiếng động lớn.
Người quan chiến xung quanh vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Đây là đạo thuật gì? Lại có hiệu quả khoá chặt đối phương như vậy."
"Sức công phá cũng rất lớn nha..."
Bảo Long một chút động dung cũng không có, kiếm thu vào nhẫn trữ vậy xoay người rời đi.
Hắn trong lòng cao hưng, chiêu vừa rồi chính là Nhất Kiếm Toái Sơn.
Mà đây chính là hiệu quả chân chính của nó.
Dùng trên núi đá vô tri thì không thể thấy được.
Chiêu này có thể khoá chặt cử động của địch nhân khiến chúng tựa như ngọn núi bất động.
Coi như bị biến thành bao cát cho hắn đánh.
Hắn phát hiện ra sau này nếu tu vi tăng cao, hư ảnh ngọn núi không chỉ bao lấy một người mà còn có thể cả đại quân.
Bất giác hắn ngẩng đầu nhìn lên Bạch Mộ Hàn, trong lòng có chút cảm khái.
Nhưng đồng thời cũng có nghi hoặc.
Đối phương thu hắn vì tư chất hắn bất phàm, điểm này hệ thống đã nói trong quan hệ nhân mạch.
Nhưng...đối phương là vì quý anh tài hay có ý đồ khác?
Trước đây hắn chưa để ý nhưng giờ hắn thì không giống vậy.
Mười sáu năm qua hắn sống vui vẻ với tâm lý mình là người chuyển sinh, còn có hệ thống nữa.
Cảm giác chính là một cái nhân vậy chính sẽ quẫy lên phong vân.
Vì thế có chút bất cẩn, nhưng giờ hắn đã tỉnh ngộ rồi.
Hắn đã thấy con người thế giới này vì chút lợi ích có thể chém g·iết nhau.
Tám mươi vạn người không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng.
Không nói thì không nghĩ, nhưng nói đến chính là đại t·hảm s·át.
Thế giới tu tiên chính là ta lợi ngươi mất, hắn từ bao giờ đã quên điểm này.
Nhưng cũng may chưa quá muộn, hắn phải khôi phục tâm phòng người ở kiếp trước.
Vĩnh viễn không thể hoàn toàn tin tưởng ai. Trừ khi hoàn toàn hiểu thấu họ.