Chương 16: Kiêu Kì trưởng lão.
Gạt bảng trạng thái sang một bên.
Nhàm chán, nhưng hắn cũng không coi nó là vô dụng.
Ít nhất có thể giúp hắn theo dõi đang có bao nhiêu điểm tích luỹ.
Đôi khi là giúp hắn nhớ là mình có nhưng pháp khí hoặc đạo thuật gì.
Chợt nhớ đến điểm tích luỹ, Bảo Long mở bảng nhiệm vụ ra xem.
Hắn muốn đạt lại con số 5000 điểm để quay năm lần x10.
Dựa vào những vật phẩm lần trước nhận được.
Hắn cảm thấy sau đó có thể theo lối sảng văn được rồi!
"Nhiệm vụ phụ: Kết giao.
Mô tả nhiệm vụ: Chung quanh tụ tập nhiều thiên kiêu. Thiên kiêu vốn nên sống thành đàn, ký chủ nên đi kết giao bằng hữu.
Số lượng yêu cầu: 3/10.
Phần thưởng: 100 điểm tích luỹ
Hình phạt: không có."
Cái này nói với hắn là đơn giản, khách sáo vài câu đủ khiến đám người thiên kiêu này sinh ra một hai sao hảo cảm.
Nhiệm vụ tiếp theo là "Thiên kiêu uy" phần thưởng 100 điểm tích luỹ, không h·ình p·hạt.
Cái này là muốn hắn đè ép đám người yếu hơn kia, chuyện ỷ thế h·iếp người này hắn không tiện làm.
Hoặc ít nhất là không tiện làm với người không đắc tội hắn.
Nếu trêu chọc hắn thì hắn sẽ rất vui lòng dùng sức mạnh tuyệt đối gõ chúng vài cái.
Nói chung nhiệm vụ này trực tiếp bỏ qua được rồi.
Còn một nhiệm vụ nữa thu hút chú ý của hắn.
"Nhiệm vụ phụ: Quân đến tướng chặn.
Mô tả nhiệm vụ: Trường Công Tuân, Vi Hạ Diểu tiến đến tìm ký chủ trả thù cho đệ đệ. Phàm là kẻ đối với ký chủ sinh sát tâm, tuyệt không thể lưu.
Phần thưởng: 100 điểm tích luỹ
Hình phạt: tạm thời chưa có."
Nhiệm vụ này mới có hồi nãy, hắn bận xem chức năng đo lường nên trực tiếp không nhìn.
Không ngờ vậy mà lại liên quan đến Trường Công Tuân cùng Vi Hạ Diểu.
"Tạm thời chưa có? Tức là nếu hai người bọn hắn biết ta là kẻ thù ác thì sẽ có h·ình p·hạt?"
Lúc này Bảo Long hỏi thầm trong đầu, hắn có suy đoán của mình nhưng vẫn cần một lời khẳng định.
"Phải"
Tiếng máy móc vang lên trả lời.
Bảo Long chợt thấy hệ thống này thực sự thú vị, nó không hề máy móc theo lập trình mà thực sự biết đọc tình huống.
Về phần nhiệm vụ này, hắn chưa chắc lắm.
Hắn vốn không có ý định tính sổ bọn họ, nếu không bắt buộc hắn sẽ không làm nhiệm vụ này.
Gây sự với hai người này chắc chắn sẽ kéo theo cái Hắc Uyên Tông gì đó.
Truyện tự gây hoạ như vậy hắn lười làm.
Bảo Long sau đó dành ra một ít thời gian tám chuyện với đám người thiên kiêu xung quanh.
Một hồi vỗ mông ngựa liền thu mấy cái thông báo hảo cảm.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
...
Mấy ngày sau, một âm thanh vang vọng bên tai đám người dự thi.
"Bát phong hoàn thành vòng loại.
Một tuần sau tiến hành vòng thi chính thức thứ nhất."
Thanh âm này Bảo Long chưa nghe bao giờ.
Nhưng phàm là đệ tử Huyền Thiên Tông thì đều rõ ràng.
Đây là âm thanh của Kiêu Kì trưởng lão.
Y không phải một trong tám phong chủ mà là cựu phong chủ.
Bối phận ngang hàng với tông chủ, đều là đệ tử của thái thượng trưởng lão.
Đám người dự thi sau khi nghe được thanh âm kia, xôn xao cả lên.
Hình thức thi đấu vòng này họ đã sớm biết.
Đó chính là một vạn thí sinh hoàn thành vòng loại ở mỗi phong sẽ tiến hành loạn chiến
Trong một vạn người sẽ chỉ lấy ngàn người.
Có thể hành động đơn lẻ, cũng có thể hành động theo đội.
Toàn bộ toà núi mà họ đang đứng sẽ là chiến trường.
Mỗi người ban đầu được phát tấm lệnh bài lúc đăng kí đại hội.
Nếu tấm lệnh bài này vỡ hoặc người tham gia t·ử v·ong thì được tính là bị loại.
Thế giới tu tiên chính là tàn nhẫn như thế.
Chém g·iết, chà đạp lên nhau để bước tiếp.
Dù sao nhân số nhiều, c·hết mấy vạn người tham gia này cũng chưa đủ khiến Đại Long Giới có một tia gợn sóng.
Chính vì thế Đại Hội Tỉ Võ được coi là chính tà bất phân dù được Huyền Thiên Tông, tông môn chính đạo tổ chức.
Dưới một gốc đại thụ.
"Công Tuân huynh, mười người chúng ta nên liên thủ lại."
"Phải phải, danh ngạch có đến một ngàn cơ mà. Nhóm mười người không tính là đông."
"Có Công Tuân huynh dẫn đội, chúng ta chính là số một!"
Một đám người đang nói chuyện vui vẻ, còn có vài lời vỗ mông ngựa.
Đối với việc này Bảo Long cùng Công Tôn Kiên không có dị nghị gì.
Họ thấy liên thủ lại cũng được.
Vòng thi này còn có xếp hạng, hạ được càng nhiều đối thủ thì xếp hạng càng cao.
Tụ lại thành đội đi săn, quả thực có hiệu quả.
Bảo Long đã kiểm tra qua những người ngoài nhóm của hắn.
Không có nhân vật sở hữu đại lai lịch nào, nhóm của hắn thực là mạnh nhất rồi.
Giờ chỉ có củng cố tu vi được chút nào hay chút đấy.
Thăng Thể Cảnh tu luyện không dễ như Luyện Thể Cảnh.
Bảo Long cáo từ đám người, một mình tìm một gốc cây vắng vẻ rồi xếp bằng.
Hắn bắt đầu xuất ra một viên thăng thể đan.
Đan này tiếc là không có hiệu dụng trực tiếp tăng một tầng tiểu cảnh giới như luyện thể đan.
Nó chỉ có thể hỗ trợ hấp thu linh khí, bất quá vậy đủ rồi.
Bảo Long nuốt xuống viên đan, hắn bắt đầu cảm nhận được biến đổi.
Trong cơ thể có một cảm giác nóng bức, mồ hồi theo lỗ chân lông thoát ra.
Sau mấy hơi thở trạng thái này biến mất, hiển nhiên là Bảo Long đã luyện hóa được dược lực của đan.
Rất nhanh sau đó liền thấy được sự khác biệt, tốc độ hấp thu linh khí phải nhanh hơn ba lần bình thường.
Còn thêm đạo thuật Thiên Địa Hấp Khí, linh khí trong trời đất đổ về hắn.
Vậy tổng hợp lại là thăng thể đan, Thiên Địa Hấp Khí cùng tư chất đã giúp hắn có tốc độ tu luyện nhanh gấp mười lần người bình thường.
Bảo Long tiếp tục xuất ra một viên đan dược nữa.
Lần này là dưỡng hồn đan.
Tương tự như nãy, Bảo Long cũng tốn mấy hơi thở luyện hóa dược lực.
Sau đó hắn cảm nhận được linh hồn bên trong mình.
Hắn nhìn thấy mười đốm lửa trắng lẫn nhau tụ lại, đây chính là thập nhân hồn của hắn.
Tích tắc sau, liền có mấy sợi khí màu trắng từ hư không tiến lại.
Chúng hòa quyện cùng thập nhân hồn của Bảo Long.
Khi quá trình hòa quyện này kết thúc thì linh hồn lúc đấy sẽ nhận được sự biến đổi.
Đấy là hiệu dụng của dưỡng hồn đan.
Đan dược này với Thăng Thể Cảnh như Bảo Long hiệu quả khá lớn.
Nhưng sau này không chắc sẽ như vậy, trừ khi trong giới luyện đan sư phát hiện cách luyện chế mới nâng hiệu quả của dưỡng hồn đan.
Về phần chất lượng viên mà Bảo Long dùng, tất nhiên là hạng nhất.
Hệ thống sẽ tự cập nhật chất lượng đan dược phù hợp với tình hình thế giới.
Sau khi dùng xong hai viên đan, Bảo Long nhắm nghiền đôi mắt đẹp.
Hắn chìm vào trạng thái tu luyện.
...
Xa xa phía trên tám ngọn núi.
Lại là mấy vị phong chủ tụ tập với nhau, tuy nhiên lần này còn có thêm một người khác.
Y thân mặc đạo bào trắng xám, mái tóc bạc trắng được y búi lại gọn gàng.
Nhìn như lớn tuổi nhưng kỳ thực, nét mặt y còn trẻ hơn vị phong chủ tên Lam Thiên kia.
Chân đạp lên một đam mây tỏa ra ngũ sắc thần quang, kết hợp với ngoại hình toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Y chính là Kiêu Kì trưởng lão của Huyền Thiên Tông.
Đám người trò chuyện qua lại những vị thiên kiêu trong đại hội lần này.
Bạch Mộ Hàn thì khác, y vẫn im lặng xếp bằng trên kiếm.
Ngay giữa lúc đám người bàn tán, Kiêu Kì trưởng lão bông nhiên nói:
"Đứa trẻ kia vậy mà tu luyện Càn Khôn Huyền Pháp..."
Ánh mắt y dán lên người Bảo Long.
Lúc này đám người phong chủ cũng ngó xuống dưới nhìn quanh.
Rất nhanh cũng gặp thấy Bảo Long đang ngồi tu luyện.
"Thật sự là Càn Khôn Huyền Pháp."
Yên Nhi phong chủ hiếu kỳ nói.
"Chẳng trách Mộ Hàn sư đệ thu kẻ này."
Lam Thiên phong chủ tay vuốt vuốt râu, mắt lại lần nữa liếc qua Bạch Mộ Hàn.
"Ai, đúng là quái vật có duyên với nhau."
Vô Cầu phong chủ lắc đầu cười nói.
Đám người phong chủ còn lại thái độ cũng tương tự ba vị này.
Bọn hắn nhưng đều sống mấy nghìn năm, tự nhiên hiểu biết Càn Khôn Huyền Pháp.
Ai không biết đây là đạo pháp khó tu bậc nhất?
Nếu không phải thành tựu có thể đạt được cao thì chắc bây giờ nó chỉ ở bạch cấp.
Phàm là những người tu được món đạo pháp khó nuốt này, đều bị coi là quái vật.
Nói cách khác là thiên kiêu bậc nhất.
Họ bây giờ nhìn Bảo Long có chút thèm.
Nhưng họ bất chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt không khỏi nhìn về Kiêu Kì trưởng lão.
Y lẽ nào muốn đào người của Bạch Mộ Hàn?
Cuối cùng cũng được thấy Bạch Mộ Hàn ăn thiệt?
Như hiểu được tâm tư đám người này, Kiêu Kì trưởng lão cười nói.
"Các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ thấy hứng thú thôi.
Nhớ năm xưa cũng từng thử tu luyện Càn Khôn Huyền Pháp.
Nào ngờ ngay cả tầng một luyện cũng không xong."
Lời này nói ra khiến đám người có chút cảm giác mất mát gì đó.
Hơn nữa là càng thêm quan tâm về Càn Khôn Huyền Pháp.
Kiêu Kì trưởng lão tuy chỉ là trưởng lão, nhưng ai trong tông cũng biết y mạnh hơn tông chủ rất nhiều.
Tu vi đã sớm đạt đến Độ Kiếp Cảnh viên mãn.
Chẳng qua y không ham chức vụ tông chủ, còn thấy nó phiền phức.
Nói chung là trên dưới Huyền Thiên Tông đều ngưỡng mộ vị này.
Người như vậy còn thấy Càn Khôn Huyền Pháp khó nuôt, thì càng chứng minh Bạch Mộ Hàn cùng Bảo Long là hai cái con người tư chất tuyệt luân như nào.
Nếu không phải lợi thế ở khoản tuổi tác, họ hẳn đã bị hai người này bỏ xa từ đời nào.