Thời cơ chín muồi, Vũ Quân mạnh dạn đứng đối diện cô, nắm lấy một tay cô lên, môi khẽ mở. Cùng lúc đó, một vài vệt hồng đồng thời xuất hiện trên mặt anh.
“Chúng ta làm…Không phải bạn gái…cậu tôi làm nhé?”
“Hả, cậu muốn nói gì?”, Phi Vũ vẻ mặt khó hiểu, loáng thoáng nghe được vài câu chữ đứt đoạn của anh.
Vũ Quân vẫn giữ tay cô, bên tay còn lại thì ôm lấy mặt mình.
Anh loạn ngôn rồi, ngại quá!
Một lúc sau là khoảng im lặng, anh không nói gì thêm, thật ra là đang lấy lại tinh thần.
Phi Vũ cũng rất kiên nhẫn, chờ đợi anh nói, cô sẽ nghe vì cô thấy được huyện này quan trọng tới mức làm anh ấp úng đỏ mặt không nói nên lời.
Cũng quá đáng yêu rồi!
Anh tiến tới sát gần cô, trên gương mặt lộ rõ vẻ cương nghị, nghiêm túc.
“Chúng ta hẹn hò đi”, từng thời thốt ra như cái máy hỏng, có hơi run.
Phi Vũ ngạc nhiên, sau đó thì cười bảo với anh, “Cậu nói gì vậy, chẳng phải chúng ta đang làm điều đó hả?”
Anh gãi đầu nói, “Cái đó, do tôi chưa cho cậu một lời tỏ tình chính thức. Cậu sẽ bị thiệt, là lỗi của tôi. Nên bây giờ tôi phải có trách nhiệm với cậu”
Nhìn người thanh niên nghiêm túc trước mặt này, cô không khỏi động lòng. Thật ra cũng không thiệt lắm, anh chăm lo cô chu đáo như vậy.
Cô lắc đầu, “Cậu không có lỗi, tại sao chỉ có cậu là ngỏ ý mà không phải là tôi. Đừng quá ôm đồm trách nhiệm. Vũ Quân, tôi thích cậu, cũng như đồng ý hẹn hò với cậu”
Lời nói buông ra cứng như sắt đá, không thể bị kay chuyển.
Dưới ánh sáng hoa mộng của đêm giáng sinh, anh cười to như một đứa trẻ.
“Này, cậu cười vừa thôi, coi chừng sái quai hàm bây giờ”, Phi Vũ vội vàng ngăn cản anh lại nhưng môi cô cũng không nhịn được mà cong lên, thoáng cái để lộ ra hàm răng trắng.
Hai người cười bò nắm tay nhau trên mặt đất.
Đột nhiên tứ phía truyền đến âm thanh hú hét cổ vũ, quay mặt lại thì thấy Vũ Quân chỉnh trang quần áo. Lấy một bó hồng nào đó từ đằng sau đưa cho cô.
Miệng anh khẽ nói, “Các cậu làm trễ quá đó, tớ ở đây cười ngoạc miệng vẫn chưa thấy ai”
“Thôi mà, hoa đến thời điểm này cũng không phải muộn. Chúc hai cậu chính thức thành đôi”, Gia Ngôn nói, kèm theo hai tiếng vỗ tay.
Kế bên là Lạc Vân, mặt cũng ngượng ngùng không kém. Hóa ra là cậu ấy đã hẹn hò với Gia Ngôn từ lâu nhưng lại giấu diếm.
Hôm nay bị áp lực dư luận từ hội đồng quản trị nên phải khai ra.
“Ai dà, xem mai tớ xử cậu thế nào”, cô dọa Lạc Vân, cậu ấy chỉ cười như chưa có chuyện gì xảy ra trốn sau lưng Gia Ngôn.
“Hì, tớ sai rồi. Khi nào bao các cậu ăn một bữa đền tội”
“Nhớ giữ lời”
Bốn người chúc nhau giáng sinh an lành, sau đó thì tổ ai nấy về.
Trong kí túc xá lúc này, Phi Vũ ngượng ngùng thả đừng đợt hôn vụn vặt tặng cho anh.
“Cậu thật keo kiệt, hay thêm một cái nữa đi”, Vũ Quân mặc cả nhưng bất thành, cô lắc đầu không cho.
Mắt thấy Vũ Quân mấp máy môi, xem ra anh vẫn còn điều gì đó muốn nói. Cô làm ánh mắt mở to dò xét.
“Cậu nói mau, có chuyện gì giấu tôi hả?”
“Thật ra thì tôi đã biết cái bí mật đó của cậu”, cuối cùng cũng nôn ra được lời này. Anh để nó trong lòng đợi đến khoảnh khắc này mới nói ra.
Lỡ cô đòi bỏ anh thì anh còn có cái cớ là cô đã đồng ý hẹn hò mà níu lại.
“Sao cơ?”, Phi Vũ ngửi thấy mùi bất ổn.
“Cậu là con gái”, anh kiên định nhìn cô nói ra từng chữ.
Quả tim của Phi Vũ bay cao vút lên tận trời xanh rồi phát nổ, tiếng nổ vẫn còn dư âm trong đầu.
“Không được rời bỏ tôi, tôi rất hữu ích đó. Có thể bảo vệ bí mật chu toàn cho cậu”
Lời nói của cô như đông cứng lại, giọng cũng trầm xuống, ánh mắt như quỷ dữ đứt xích trốn ra.
“Vậy cậu biết bằng cách nào? Tối hôm đó ư?”
Anh nuốt nước bọt, dưới áp lực nặng nề, anh khai ra, “Hình như cậu nói đúng rồi, tôi vô tình lột nó…ra”
Càng về nhau giọng nói của anh càng nhỏ lại, bé như tiếng ruồi bay.
Bên dưới phòng kí túc xá phía dưới nghe được tiếng gào bên trên mà sợ hãi:
“Đằng trên có chuyện gì ấy nhỉ?”
Anh gấp rút tạ lỗi, “Thật sự lúc đó tôi tưởng cậu bị thương sưng thành cục u”
“Cậu còn dám nói”, ánh mắt cô híp lại liếc anh.
“Ưm ưm”, kèm theo hành động lắc đầu kéo khóa miệng lại.
Rất nhanh một khắc sau, “Cậu đừng giận nữa được không?”, Vũ Quân níu lấy vạt áo của cô, năn nỉ như một cậu nhóc.
“Ăn đậu hủ của tôi còn đòi được tha thứ”
Thấy cô như vậy, mắt anh sáng bừng hiểu ý, “Được, để cậu ăn lại”, nói rồi anh đứng dậy cởi đồ đạc trên người mình ra.
Phi Vũ chưa kịp định hình thì bàn tay gân guốc đã chạm đến thắt lưng quần.
“Dừng lại mau, chết tiệt. Cậu mặc lên cho tôi”.
Nếu anh không ngại, thì người ngại sẽ là cô.
“Nhưng cậu phải tha thứ cho tôi, phải thương yêu và nuông chiều tôi”
“Được được, mau lên”
Vũ Quân cười đạt được ý đồ liền mặc quần áo vào, anh đã biết trước nếu mình cởi ra sẽ bị cô thiến nên chỉ nhử nhẹ.