Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Chương 72: Tỉnh ngộ đi




“Cộc cộc”, tiếng giày cao gót cộm lên nền nhà nghe thật chói tai.

Tú Như bước tới theo lịch hẹn với em họ Vũ Quân.

Bên này nghe thấy động tĩnh thì cũng dừng hành động nghịch tóc lại, Ngọc Sương ngước mắt lên.

Chạm vào đôi mắt là hình ảnh bốc lửa của Tú Như, Ngọc Sương khẽ chậc một tiếng.

Đã nói bao nhiêu lần là Tú Như không hợp với phong cách gợi cảm rồi mà, học đòi để giờ nhìn trông như thành viên của hiệp hội cao tuổi.

Như đường phèn, không thích hợp đứng chung khung hình với Ngọc Sương.

Cô ta nghĩ vậy, ban đầu chọn chơi với Tú Như cũng là vì nghĩ chị ta thời thượng hợp với mình. Nhưng giờ phong cách lại xa xút đến kinh hãi.

Ngọc Sương cảm thán, đúng là yêu vô sẽ khiến mụ mị đầu óc, lại còn nhầm người nữa.

“Em hẹn chị ra đây là có chuyện gì sao?”

Ngọc Sương đi thẳng vào vấn đề, “Chị Tú Như, em nghĩ chị nên bỏ anh Vũ Quân đi. Hai người không hợp nhau đâu”

Ngón tay nếu không phải làm bằng da thịt thì khi Tú Như miết vào ly trà đã kêu thành tiếng ken két.

Cô ta mở miệng nói, “Tại sao?”

Đụng vào vảy ngược của Tú Như khiến giọng nói cô ả lạnh đi vài phần.

Ngọc Sương cũng dự đoán được nên đành cầm chiếc điện thoại trên tay lên tìm kiếm gì đó.

Chưa đầy một phút, màn hình được đưa tới trước mặt Tú Như.

“Em chỉ là muốn giúp chị thôi, haizz. Chị vẫn là nên buông bỏ”, Ngọc Sương tuy biến thái thích nhìn cảnh người khác đau khổ. Nhưng trong trường hợp này lại không thể không bày tỏ vẻ thông cảm thấu hiểu được.

Mắt nhìn chằm chằm vào khung cảnh trong điện thoại, đồng tử thoáng cái hốt hoảng.

Trong đoạn video là hình ảnh ở ngôi biệt thự của dì Đức Huy, phía xa xa là cái xích đu, trên đó ẩn hiện bóng hai người đang ôm nhau rất mờ ám. Tựa như muốn dính chặt vào thân thể nhau.

Ảnh không vỡ hay mờ, chỉ là được quay từ xa nên có thể nhận ra đó là ai.

“Với lại gần đây em nghe được tin anh Lập Tân bảo hai người kia họ hiện đang hẹn hò”

Tú Như gân xanh nổi lên, trán đổ mồ hôi đến bết tóc, “Không, không phải sự thật”, cô ta lắc đầu miệng lẩm bẩm liên tục như trúng tà.

Cô em thấy vậy thì mất kiên nhẫn đứng dậy đập bàn nói, “Chị tỉnh đi, anh ấy cong rồi, cong rồi”



“Dạo này gia đình bác có khỏe chứ”

“Ồ, phải nói là rất khỏe. Nay có việc gì mà cháu tới tận đây thăm hỏi người họ hàng xa này thế?”

Vũ Quân đáp, “Về phần cháu thì không có việc gì, nhưng mà bạn gái cháu có chuyện cần về nhà giải quyết nên cháu đưa cô ấy về luôn”

“Ra vậy”, ông cười cười, khóe mắt nheo lại cười để lộ rõ vết tích của tuổi tác, đoạn cười như muốn tán dương chàng trai.

Bỗng điện thoại của anh reo lên, cuộc hàn huyên dừng giữa chừng.

Anh tưởng là tin nhắn của Phi Vũ gửi tới chứ, nhưng mở ra lại là tin nhắn của Tú Như. Cô ta bảo:

[Tạm biệt, chúng ta tới đây thôi]

Sau đó là anh bị chặn, tay cầm điện thoại nhìn không chút biểu cảm. Mày hơi nheo lại nhớ về mấy ngày trước Phi Vũ có ra nói chuyện cùng Tú Như.

Chắc là cậu ấy giải quyết việc này giúp mình, anh thầm nghĩ Phi Vũ thật giỏi.



Không biết có phải do tình mẫu tử hay không mà vừa khi nhìn thấy bà Nhã Lâm khóc, trong lòng cô cũng không khỏi xót xa.

Hơn nữa, cha của cô cũng mất theo một cách cực đoan. Kẻ độc ác thì đã vào tù rồi nhưng vẫn để lại trong thâm tâm của Nhã Lâm một nỗi hận thấu xương.

“Chuyện đã qua rồi thì nên để nó qua đi, tập trung vào hiện tại mới là tốt nhất”, giọng trầm trầm của ba Hoàng vang lên phá vỡ bầu không khí bi thương.

Chuyện nhận người thân này đã được giải quyết xong, may mà mẹ ruột của cô là người dì mà cô lầm tưởng đã mất bấy lâu nay, thành ra cô không cần phải dọn đi đâu xa ở cả.

Còn tình cảm thì Nhã Lâm bảo đợi một chút, bà đi xử lý một số chuyện xong sẽ bồi đắp sau cũng được.

Cô vui mừng gật đầu, mọi chuyện không đi theo hướng xấu như cô nghĩ.

Khung cảnh phố xá thưa thớt lớn được ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày quét lên một lớp vàng ảm đạm.

Cả nhà đi ra sân trước tiễn Phi Vũ đi về, nói cô sắp xếp thời gian về ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.

Cô mỉm cười gật đầu, ôm chào tạm biệt mọi người đi về.

Vũ Quân thì ở một bên góc nhỏ khuất hiên trước của ngôi nhà. Phi Vũ không cho anh xuất hiện, sợ ba mẹ cô thấy, Vũ Quân chỉ đành cười bất lực trốn vào như cả hai đang làm ra tội tày trời vậy.

“Cậu đối xử với tôi thật bội bạc, giấu tôi ở trong này”, anh uất ức mà nói, giọng điệu như trẻ con sắp khóc.

“Cậu…im lặng chút”, Phi Vũ nhanh tay bịt miệng anh lại quan sát xung quanh.

Sau khi thấy không có ai lại thở ra một hơi, nhìn thấy anh làm nũng như mèo con như vậy cũng mũi lòng, cô nói tiếp:

“Giấu cậu đi chỉ là bất đắc dĩ, khi nào có dịp tôi sẽ giới thiệu cậu sau”

Vũ Quân cười vui vẻ đồng ý đắm chìm trong mơ mộng.

Còn Phi Vũ thì khó xử, bản thân mình đã bẻ cong cậu ấy rồi. Lỡ như bị phát hiện là nữ thì làm sao đây.

“Ở với tôi thì cậu không được phân tâm đâu nhé, leo lên xe tôi còn chở cậu về”

“Ừm”

Nhiệt độ về đêm giảm, trên con đường về ngập tràn những đợt gió lạnh lẽo, áo hai người mặc cũng không dày, Phi Vũ ngồi sau xe ôm anh thật chặt. Phần vì cô lạnh, phần còn lại là sợ anh cũng vậy.

Răng Phi Vũ run đập vào nhau ken két nên không để ý người phía trước đang âm thầm giảm tốc độ xe, miệng khẽ cười.