Sáng sớm, dưới hàng loạt con mắt kinh ngạc đến cực điểm của những học sinh xung quanh.
“Cậu mau nhìn kìa”
Theo hướng được chỉ định, một vài người đánh ánh mắt qua.
Thấy Vũ Quân nắm tay Phi Vũ cùng nhau đến lớp, đường hai cậu ấy bước đi như rải đầy hoa hồng đỏ, sến súa, lại pha chút ngọt ngào của sự ngây ngô, thẹn thùng.
“Đấy, tớ bảo hai người này thế nào cũng dính”
“Ôi không, còn Gia Ngôn của tớ thì sao đây?”, một bạn nữ kêu lên đầy đau xót. Cặp đôi cô chèo bấy lâu nay đã bị đánh sập.
Phi Vũ có hơi ngại, cảm nhận được ánh nhìn đang đổ dồn về phía này, mặt liền đính thêm vài vệt hồng đỏ, “Nhiều người nhìn quá, cậu còn không mau tém lại một chút?”
Anh cúi người xuống nhỏ giọng nói vào tai cô, “Sao phải quan tâm đến ánh mắt của người khác, quan tâm đến tôi có phải hơn không”
Âm thanh phát ra nài nỉ, nếu như anh đối với ai cũng dùng giọng này thì cô sẽ cho rằng nó thật rẻ mạt. Nhưng anh chỉ dùng nó đối với mình cô, nghe giống chú cún nhỏ đang năn nỉ chủ nhân yêu thương nó.
Thật đã tai!
Vũ Quân đã cho cô đặc ân này, thì cô sẽ đáp lại anh một chút vậy. Đôi bàn tay bên dưới chủ động siết chặt hơn mặc kệ ánh mắt người xung quanh.
Tới cửa lớp thì sực nhớ ra, hôm nay là giáng sinh, thảo nào trong phòng học được bày biện mấy cây thông cùng một vài ông già noel nho nhỏ được treo trên cửa. Rất có không khí!
Vào giờ ra chơi, Diễm Tiên tới lớp lén lút kéo Phi Vũ mang đi dưới cặp mắt của Vũ Quân.
Ở hành lang nơi ít người qua lại, Diễm Tiên không khỏi bày ra bộ dạng kinh hồn bạt vía của mình. Pha lẫn là sự giận dỗi.
“Cậu đến với cậu ta mà cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu có xem bọn tớ là hội đồng quản trị không đó”
“Chẳng phải các cậu cũng đẩy thuyền cho bọn tớ sao? Điều đó chứng minh bọn cậu mới là những người đầu tiên biết chuyện đó”, Phi Vũ lém lỉnh bẻ lái chủ đề sang một hướng khác.
Diễm Tiên ngẫm nghĩ xong thấy cũng có lí.
Mấy ngày nay nhiều sự kiện xảy ra làm Phi Vũ quên béng đi.
Bấy giờ, Lạc Vân cùng Cao Dương mới lên tiếng hỏi:
“Cái đó…”, Cao Dương ấp úng, miệng muốn mở ra thì lại ngậm chặt vào.
Lạc Vân tinh tế tiến tới gần sát bên cạnh Phi Vũ hỏi nhỏ:
“Chuyện cậu là nữ ấy, cậu ta đã biết chưa?”
Kế tiếp Cao Dương, Phi Vũ là người tiếp theo ấp úng. Nhìn thấy được biểu cảm này của cô, cả nhóm trong lòng có sẵn câu trả lời rồi.
“Còn chưa biết?”
“Sau này phải làm thế nào?”
“Chết tiệt, lỡ cậu ta thích nam thì Phi Vũ của chúng ta phải làm sao đây?”, Diễm Tiên hốt hoảng đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm nhả ra liên hoàn câu hỏi như người điên.
Lạc Vân cùng Cao Dương đôi mắt không hẹn cùng lúc nheo lại nhìn nhau.
“Các cậu bình tĩnh đi, Vũ Quân đối với tớ rất tốt. Nếu cậu ấy biết thì sớm sẽ chấp nhận thôi”
Cao Dương nghi hoặc dò hỏi, hôm trước cùng đi du lịch cùng thấy cậu ta cũng đâu đến nỗi nào, nói cong là cong liền sao, “Vậy ngược lại thì cậu tính thế nào?”
“Tớ…”, nhanh nhạy trong học hành là vậy nhưng lại rối bời trong chuyện yêu đương.
Phi Vũ nghĩ đến chuyện anh rời bỏ cô, trước đây cô chưa dám nghĩ. Mà một khi đã nghĩ đến, trái tim cô hơi thắt lại.
Nguyên tiết học ngày hôm đó, Phi Vũ vẫn giữ tinh thần bản thân ở trạng thái bình thường, nhưng Vũ Quân cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Cô vậy mà tránh né anh, suốt buổi nói với anh chưa được vài ba câu đã chăm chú làm việc khác. Nhưng anh đã làm gì đâu.
Tối hôm đó, Phi Vũ bận suy nghĩ linh tinh, nhìn qua bên cạnh thì thấy anh đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại rồi tùm tỉm cười. Thoáng chốc mặt lại tái mét, hệt như diễn viên gạo cội trong làng.
“Cậu ra đây với tôi một lát”, Vũ Quân đứng dậy, nắm lấy cánh tay của cô dắt đi.
“Cậu muốn đi đâu”, sự tò mò như một đứa trẻ được dấy lên.
“Cây thông ở trung tâm thành phố”
Không đến thì không biết, dưới mặt đất xung quanh cây thông rải đầy những hộp quà đầy màu sắc sặc sỡ.
Trẻ con được cha mẹ chúng dắt đi dạo. Nơi đây đầy ắp những tiếng cười, phản chiếu gương mặt họ là ánh đèn rực rỡ trên dây đèn treo lên cây.
Gió mùa đông len lỏi qua từng thớ thịt cũng bị kích thích thị giác này làm cho ấm lên.
Khóe mắt cô vì cười mà nheo lại, đáy lòng Phi Vũ cảm thán, “Đẹp quá”
“Không đẹp bằng cậu”, anh thầm nói bằng giọng mà cô không nghe thấy được.