Đôi mắt tinh tường chiếu vào khu bếp đơn giản mà không kém phần sang trọng, ánh đèn tông ấm làm phản chiếu lên nền gạch tạo không gian tao nhã, ấm cúng.
Món ăn thì được bày biện ra trước mặt, đĩa thịt óng ánh sốt vàng, thơm ngon béo ngậy, mềm đến mức muốn tan trong kẽ răng, kế bên là món rau xào dân dã. Canh đạm bạc phà lên hơi nóng hổi như bức nhanh mỹ vị nhân gian.
“Xem ra tay nghề của những người làm mẹ không thể chê vào đâu được”
Ba Hoàng ho khụ khụ vài cái, “E hèm, còn công lao cắt rửa của ba thì tính thế nào? Không có hình thức thì món ăn sẽ không đạt đến ngưỡng hoàn hảo đâu”
Cô cười phì, “Được rồi, ba của con làm tốt lắm, con sẽ xơi hết sạch chỗ này để không phụ lòng mọi người”
Thật ra cả quá trình cô cũng giúp sức nhưng không đáng kể, mẹ ruột và ba mẹ nuôi đã dành làm hết.
Nhã Lâm vội kéo con gái mình ngồi xuống, gắp thật nhiều thức ăn vào chén, hận không thể vỗ béo cô.
“Cẩm Lệ mau ăn nhiều vào, xu hướng bây giờ là mảnh mai, mà mảnh mai khỏe thì mới đẹp. Chứ mảnh mai yếu người ta sẽ gọi là gầy đó”
Dù cô đã lớn rồi nhưng bà vẫn coi cô là một đứa trẻ mà hù dọa, “Vâng con biết rồi, các mẹ cũng ăn nhiều vào nhé”
Ba Hoàng nói, “Cẩm Lệ, con…”
“Quên mất, ba cũng vậy”, nói rồi cô gắp đồ ăn vào chén của ba mình.
Cả nhà quây quần bên nhau họa nên một bầu không khí ấm áp, đầy ắp tiếng cười nói sưởi ấm trái tim của từng thành viên.
Bao nhiêu mệt mỏi chỉ cần một bữa ăn này, mọi muộn phiền áp lực đều quên sạch.
Cuối bữa ăn không có tục lệ gì cả, mọi người rất tự giác mà phụ nhau dọn dẹp. Việc bắt mỗi con gái dọn dẹp hoàn toàn không xảy ra, bọn họ cưng nựng cô như vậy mà.
Gia đình cùng nhau tản bộ cho tới khi đợt gió lạnh tăng thêm, lúc này mới đôn thúc nhau đi về nhà sưởi ấm.
“Mọi người vào trước đi, con muốn đi dạo quanh đây một lát”
Nhã Lâm cùng mẹ Hoàng nhắc nhở, “Được, trời lạnh con nhớ vào sớm”
Cô cười mỉm đáp lại, “Vâng ạ”
Bao bọc lấy thân thể cô là chiếc váy hoa màu trắng dài hơn đầu gối làm tôn lên cơ thể mảnh khảnh, làn da trắng sáng đi trong bầu trời đêm.
Cô lựa chọn chiếc ghế dài màu đen đằng xa để tọa lạc. Ngồi xuống ngắm nhìn thành phố hoa lệ tấp nập, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Làn gió mát lén chạy qua kéo theo vài lọn tóc dính trên mặt.
Phía xa là một đôi tình nhân đang nắm tay nhau trao yêu thương thân ái.
Cô bỗng nhớ đến anh, dòng suy nghĩ hiện tại mang ánh mắt cô về.
Tầm mắt Cẩm Lệ rơi trên bóng dáng nào đó thật quen thuộc, trên tay còn đang cầm theo một con gấu bông.
Cô khẽ cười đung đưa chân.
Chà, đã bao năm rồi, anh cũng sẽ như vậy tặng nó cho người con gái khác.
Cẩm Lệ nghĩ mình sẽ đau, nhưng lại không cảm nhận được gì ở lồng ngực này.
Hai người cách nhau không xa, mắt lúc này cũng đã tự khắc giao nhau như gặp lại cố nhân.
Cẩm Lệ đã nghe rằng đâu đó, khoảng 80-90% các cặp đôi khi yêu nhau trên ghế nhà trường sẽ không trụ với nhau được về lâu về dài, ra trường sẽ tan rã.
Rồi để lại một mảnh vụn kí ức nhỏ đẹp đẽ trong tâm trí cả hai.
Cô vốn nghĩ mình sẽ thuộc phần trăm còn lại chứ, mà đâu biết được dòng đời xô đẩy.
Chưa nghĩ xong thì cơ thể bị một luồng khí nóng dán chặt vào, là một chú chó. Hơn nữa cậu ta còn biết nói.
“Huhu, em tính chơi trò này tới khi nào, anh không muốn đóng 90% kia đâu. Hay mình diễn 10% cặp đôi còn lại đi, ân ái anh làm tốt nhất”
Anh dựa đầu vào người cô làm nũng, uất ức chiếm tiện nghi.
“Vũ Quân, chúng ta còn chưa diễn xong đoạn đoàn tụ cố nhân mà, làm tiếp cho em”, cô nói.
Anh phản bác kịch liệt, “Không muốn đâu, em muốn làm anh sẽ hôn đó”
Cả nhà nào biết con gái mình thả ra đi dạo một chút lại bị tên khác đến bỡn cợt đến đỏ mặt tía tai như này.
Cẩm Lệ nhanh chóng nhìn xung quanh, “Được, em dừng”
Cẩm Lệ rất biết ý rằng cô và anh không thể tùy tiện rải cơm ở nơi đông người được, hơi bất lịch sự và đấm vào chỗ đau của người độc thân.
Tối nay anh có việc nên không thể ăn cùng mọi người bữa cơm được, chỉ kịp lúc về để diễn cùng cô vỡ kịch được yêu cầu.
“Hừ, anh giận rồi. Em lại dám làm việc cho bên đối thủ công ty anh, còn giấu diếm quan hệ chúng ta. Làm sao anh có thể gặp em mỗi ngày được”, anh nung nấu ý định thu phục công ty đó.
Tuy sự cam lòng vang xa nhưng hai cánh tay lại hư hỏng ôm lấy vòng eo cô mà nũng nịu.
Nhìn Vũ Quân như con đười ươi lười biếng đu trên cành cây của mình.
“Chẳng phải tối nào cũng gặp nhau sao?”, cô đẩy nhẹ trán anh.
“Như vậy không đủ”, Vũ Quân gắt gao ôm lấy báu vật trong tay mình.
Nhớ lại hơn bốn năm trước, khi cô học xong chương trình phổ thông. Nhã Lâm đã lo liệu ổn thỏa, dùng quan hệ tiền tệ để khôi phục thân phận cho cô.
Phía bà nội Hoàng biết được con gái mình còn sống thì cũng thay đổi tính nết, yêu thương các con mình hết mực. Biết cô là nữ cũng chẳng sao, một nhà đoàn tụ là được.
Sau khi Vũ Quân đi, điện thoại của cô chưa một ngày nào được yên ổn.
Tưởng sẽ đau khổ cực điểm, nhưng mỗi lần dịp lễ lớn nhỏ anh đều sẽ sắp xếp về.
Muốn có mùi vị tổn thương khi yêu xa cũng khó, chỉ là bớt đi nhiều ngày gặp nhau thôi.
“Đã ở với anh còn nghĩ chuyện khác”, Vũ Quân đột nhiên cười gian xảo như cáo dán môi mình lên như chuồn chuồn lướt rồi bay đi làm cô không kịp trở tay.
Anh vẫn luôn trêu chọc cô như vậy, dù nhiều lần nhưng mặt Cẩm Lệ vẫn không tự chủ thẹn đi.
Màn đêm dần buông, mặt trăng tỏ rõ tâm ý hơn mà hôn xuống mặt đất những ánh vàng nhàn nhạt, soi sáng cả đường đi của đôi uyên ương mập mờ dưới bóng cây.