Còn nhớ năm xưa, cái năm mà Nhã Lâm còn là một nàng Kiều trẻ trung đầy năng lượng. Hết thảy mọi thứ đều dồn vào để đắp lên một góc thanh xuân tươi đẹp.
Nhưng lại bị kìm hãm lại bởi bà nội Liễu, là mẹ của Nhã Lâm.
Bà nội Liễu ngăn cấm cô rất nhiều thứ, làm cho Nhã Lâm đang tuổi xuân dạt dào cảm thấy rất bí bách.
Cũng giống như các anh trai của mình, Nhã Lâm được bà nội Liễu tạo cho một ít vốn làm ăn, nhưng sau lưng lại bị bà ấy lại ngầm rút lại nó bằng cách tìm người gài bẫy để Nhã Lâm mắc nợ.
Thủ đoạn không đến mức tinh vi, những đứa con cũng có thể phần nào nhận ra được điều đó. Tuy vậy vì không muốn làm sứt mứt thêm tình cảm gia đình nên chỉ đành im lặng, nhắm mắt làm ngơ.
“Anh trai, anh có thể cho em mượn chút tiền được không?”, cô gọi cho ba Hoàng sau khi đã xoay xở được một ít từ người anh trai cả.
Nghe được giọng nói cố gắng gồng lên lại không che giấu nổi nỗi bi thương của em gái mình, ba Hoàng xót xa.
Lúc đấy ông đã cố gắng hết sức xoay xở gửi tiền cho em gái.
Nhã Lâm nhận được tiền xong đôi mắt đỏ hoe cảm ơn anh trai mình.
Cầm số tiền trong tay, cô nắm chặt lại, trong thâm tâm chỉ có Nhã Lâm biết được chỉ bao nhiêu đây là không đủ. Đành bỏ xuống mặt mũi tới tìm mẹ của mình, là bà Liễu.
“Con làm mẹ thất vọng quá đó, năng lực của con chỉ có nhiêu đây thôi sao? Nhớ tới ba con đi, xem ông ấy đã cố gắng như nào vì căn nhà này. Giờ con lại ở đây cầu xin?”
Bà Liễu đối với Nhã Lâm là nghiêm khắc nhất, cô không hiểu tại sao mẹ lại gây áp lực lớn cho mình đến vậy.
Từ xưa đến nay Nhã Lâm luôn bị đối xử rất khắt khe, bà chưa bao giờ dung túng con gái mình dù chỉ là một lần, nhưng lại chừa đường lui cho các anh.
Ngậm lại nước mắt trong lòng, cô ngồi dậy chào tạm biệt người mẹ của mình.
Trái ngọt sẽ luôn tới với những người biết nổ lực, hôm đó vừa hay Nhã Lâm nhận được một đơn hàng mà chỉ cần kí kết thành công là vừa hay có thể sẽ cứu vớt được cục diện.
Đôi mắt trong veo ngập tràn ý cười, đôi lúc ẩn hiện lên tia hy vọng hiếm thấy, cô đã đứng trước gương luyện tập hành giờ để cho bản thân trông chuyên nghiệp nhất.
Nhã Lâm cầm hợp đồng vui vẻ tới nơi đó, không ngờ lại là nơi khiến những mộng tưởng của cô rơi vào vực thẳm.
Cô bị chuốc thuốc, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân lõa thể, người kế bên là một người đàn ông độ tuổi gần 30.
Chưa ý thức được nhiều, bên ngoài đã có tiếng đẩy cửa xông vào.
“Con tiện nhân khốn khiếp, dám cướp bị hôn phu của tao”, tiếng gầm rú lên nghe rất đáng sợ làm đánh thức người kế bên tỉnh dậy.
Nhã Lâm không biết được chuyện gì đang xảy ra, đầu rối như tơ vò.
Đột nhiên người đàn bà kia lao tới định giáng lên mặt cô một cái tát, người đàn ông nãy giờ mới lên tiếng ngăn cản.
“Hủy hôn đi”, lời nói buông ra có chút chán ghét vị tiểu thư kia.
“Minh Hiên, anh vì con tiện nhân mới gặp lần đầu mà đối xử như vậy với em”
Hắn không quyền không thế bị gia đình ham hư vinh ép liên hôn với một vị tiểu thư đanh đá thầm thích mình đã lâu. Minh Hiên rất muốn hủy hôn nên nhân cơ hội này là thích hợp nhất.
Anh chẳng nói chẳng kéo Nhã Lâm rời đi.
Sau khi biết tin mình có thai, Nhã Lâm có 10 là gan cũng không dám nói cho mẹ mình. Bà ấy chắc chắn sẽ tức điên lên nên cô giấu nhẹm, chỉ nói cho mình Minh Hiên biết.
Minh Hiên biết được thì day dứt, muốn bù đắp cho hai mẹ con cô.
Còn về phía gia đình, Nhã Lâm báo với mẹ rằng mình muốn đi ở ẩn nghỉ ngơi một thời gian. Bà Liễu chưa kịp ngăn cản thì cô đã đi rồi.
Gần 9 tháng dần trôi qua đều có Minh Hiên bên cạnh, tâm hồn cô nhẹ nhõm cũng không mong cầu gì hơn.
Hôm đó là ngày Minh Hiên dẫn cô đi khuây khỏa đầu óc, chiếc xe lăn bánh trên con đường khá dốc và hẹp. Phong cảnh xung quanh thì trùng phùng núi non.
Cắm trại ở đây sẽ rất vui!
Suy nghĩ bị dán đoạn bởi giọng nói gấp rút của Minh Hiên, “Em giữ chặt vào”.
Đằng sau là cô ả thiên kim đang lái xe đuổi theo sau, ả hóa điên không ăn được thì đạp đổ, muốn đồng quy vu tận.
Kể tới đây, Nhã Lâm nghẹn ngào nhưng vẫn cố nói tiếp.
“Ba con ấy, ông ấy mất do cứu mẹ, xác cũng không còn được nguyên vẹn. Nói với mẹ nhất định phải bảo vệ con thật tốt, còn người đàn bà kia thì dùng sức lực còn lại để tạt axit lên mẹ, khiến một nửa khuôn mặt bị hủy dung”
Sau đó Nhã Lâm được đưa tới viện, số điện thoại khẩn cấp là số anh trai thứ, ba Hoàng. Cùng lúc đó, mẹ Hoàng sinh ra là một đứa con trai, nhưng lại bị chết yểu.
Ba Hoàng liền cầu xin Nhã Lâm hãy giao con mình cho ông ấy.
Nhã Lâm tay nắm chặt đứa bé, hốc mắt xưng đỏ nhìn lại bản thân mình. Một nửa mặt bị hủy dung, số tiền cô và Minh Hiên tích góp chưa trả xong nợ, nhà không thể về.
Huống chi là nuôi một đứa bé.
“Yên tâm, anh sẽ sắp xếp một vụ tai nạn giả cho em”
Mẹ Hoàng biết con mình mất thì đau buồn không dứt, đoạn cơ thể suy kiệt nằm trên giường.
Có tiếng khóc trẻ con ở cái nôi bên cạnh níu bà về hiện thực, tình mẹ trong bà dâng lên, cọng cỏ cứu vớt mẹ Hoàng khi ấy chính là cô.
Từ đó đem cô đối đãi yêu thương hết mực.