Ánh mắt ba Hoàng thấy con gái đã về, trong lòng hẳn có nỗi lo chung của phụ huynh, liền nhanh chân bước đến hỏi han sợ con đi đường mệt.
Phi Vũ lên tiếng an ủi ông ấy, “Ba à, con không sao, mà mẹ đâu rồi ạ?”
Ba Hoàng nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt vẫn nhìn con gái trìu mến, “Ở dưới bếp chuẩn bị vài cốc nước. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau, con vào thay đồ cho thoải mái trước đi”
“Vâng ạ”
Nghe ba nói vậy cô cũng đành lên lầu, phòng của cô ở bên trên.
Phi Vũ mở cửa phòng ra. Đồ đạc vẫn như vậy, ga giường được trải thẳng tắp, mặt tủ được lau sạch sẽ.
Đã lâu cô không ở nhà, nhưng căn phòng của cô lúc nào cũng được ba mẹ sửa sang lại, trường hợp cô về sẽ tiện ở luôn.
Thật sự ba mẹ Hoàng rất thương cô, nuôi dưỡng mười mấy năm, khi xa cách sẽ nhớ nhung vì có mình cô là đứa con duy nhất, cũng phần nào tủi thân cho cô vì từ nhỏ đến giờ đều phải bọc một lớp vỏ giả tạo bên ngoài. Họ hiểu là lâu dần Phi Vũ cũng sẽ thấy mệt mỏi, muộn sầu.
Không như các bạn cùng tuổi có thể điểm tô lên đôi môi một chút phấn son, má hồng, diện váy vóc tùy thích mà cô chỉ có thể ngắm nhìn.
Nhưng sự thật là cô chẳng buồn chút nào, cô cảm thấy mình thật may mắn khi có ba mẹ bên cạnh yêu thương hết mực, có bạn bè vây quanh, ngay cả việc đi học mỗi ngày đều có Vũ Quân bên cạnh chọc cho cô cười muốn rách ruột.
Sao cô nỡ trách cứ cuộc đời tươi đẹp này chứ!
5 phút sau khi chỉnh trang cho thoải mái hơn, cô định cầm điện thoại lên coi một chút.
Cùng lúc này, phía dưới nhà có tiếng xe đan xen lẫn với tiếng chào hỏi khách khứa của ba mẹ cô.
Phi Vũ thở dài một hơi, cô biết đã đến lúc mình cần phải ra tiếp đón vị khách sẽ là nhân tố góp mặt trong buổi nói chuyện ngày hôm nay.
“Anh chị không cần khách sáo như vậy đâu”, người phụ nữ cất lên giọng nói thanh thảnh đầy kính trọng của mình dành cho ba mẹ Hoàng.
Đã lâu cô mới gặp trực tiếp ba mẹ Hoàng như này, khi trước đa số chỉ nghe được giọng nói của nhau qua điện thoại mà thôi.
Mẹ Hoàng đưa tay lên nắm lấy đôi bàn tay đã có dấu vết của thời gian kia, hơi nhăn nhăn. Đặt vào trong lòng bàn tay của mình mà vỗ nhẹ.
“Không phải khách sáo, nếu không có em của lúc đó. Vợ chồng chị không biết phải sống tiếp như nào nữa”
Đoạn hội thoại không đầu không đuôi của hai người bị cắt ngang bởi câu nói của ba Hoàng.
“Nào, chúng ta cùng vào trong nhà nói chuyện”
Nói rồi, cả 3 sóng bước tiến vào phòng khách, nơi đã có đầy đủ nước và hoa quả, một bàn thịnh soạn để tiếp đãi vị khách này.
Bấy giờ, Phi Vũ vừa xuống cũng rất nhanh nhẹn tiến tới mà chào hỏi người phụ nữ được mẹ dìu tay dẫn dắt vào.
Trông bà ấy có hơi quen, hiển nhiên giống như cô dự đoán. Là người đàn bà ở trường khi đó.
Phi Vũ được mẹ kéo qua ngồi sát bên cạnh bà ấy, còn ba và mẹ thì ngồi cùng nhau đối diện với cô.
Mẹ Hoàng nói: “Cẩm Lệ, con…”, họng mẹ Hoàng khô khốc, bà còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh đã bị nghẹn lại như sợ mất điều gì đó.
Ánh mắt xót xa phủ lên người phụ nữ bên cạnh và cô, mẹ Hoàng làm tim cô thấp thỏm, đôi lúc tưởng chừng như nó bị hẫng đi một nhịp.
Phi Vũ lúc này đây cũng không hiểu được ý trong lời nói của mẹ mình là gì, tại sao lại gọi tên của cô ra như vậy, nhưng chắc hẳn trong lòng bà có điều gì đó cần nói nên cô không thể xen vô.
Ba Hoàng nhích lại gần ôm lấy bả vai vợ mình, khẽ thủ thỉ: “Để anh”
Mẹ cô mới gật nhẹ đầu.
Ba mấp máy môi tiếp lời, “Haizz, thật ra con không phải là con gái chúng ta Cẩm Lệ à, người ngồi bên cạnh con mới là mẹ của con”, ông cụp mắt xuống không dám nhìn trực tiếp vào mắt của Phi Vũ.
Ông sợ mình sẽ bắt gặp phải một tia đau lòng nào đó của con gái nuôi.
Từng dòng từng chữ ba nói ra khiến hơi thở của cô trở nên không ổn định, một khắc cũng không dám thở mạnh, lồng ngực trở nên day dứt, khó chịu.
Tưởng tượng rằng một ngày nào đó, phát hiện ra bản thân không phải là con của ba mẹ mình, cảm giác sẽ tủi thân cỡ nào? Cô cả đời cũng không mong mình gặp phải trường hợp này.
Mà hiện tại quả tim cô như bị bóp nghẹn, treo trên cổ họng không biết khi nào nó sẽ chợt rơi xuống.
Trong lòng Phi Vũ hỗn loạn bối rối, cô cố gắng trấn tĩnh mình rồi nhìn về phía ba mẹ, chốc lát lại hơi nghiêng mặt dời sự chú ý sang người phụ nữ bên cạnh.
Ngữ khí hơi run rẩy, cô hỏi: “Vâng ạ, con hiểu rồi. Mọi người muốn con làm thế nào?”
Người có mặt trong phòng đều bất ngờ với phản ứng của cô, nó có phần không chân thực, lại lẫn vào với gương mặt hiểu chuyện không nháo.
Những tưởng cô sẽ khóc nấc lên một trận, phủ nhận thứ vừa nghe được. Nhưng cô của hiện tại chỉ nhẹ nhàng đáp lại, thật khiến người làm cha làm mẹ chua xót.
Bỗng nhiên tay cô cảm nhận được một nguồn xúc cảm đang truyền đến cỗ nhiệt độ ấm áp vào lòng bàn tay cô, theo đó là giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Ta tên là Nhã Lâm, rất vui được gặp con…Con có thể cho ta ôm một cái được không?”
Phi Vũ mỉm cười, đường cong trên mắt hiện rõ, cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Được ạ”
Nhã Lâm dang rộng cánh tay ôm trầm lấy cô, người hơi run lên, phía sau lưng Phi Vũ còn nghe được tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Chắc hẳn bà ấy đã muốn cái ôm này từ rất lâu rồi.