Vì việc này, sự tập trung trên lớp của cô bị hạn chế đáng kể, thường xuyên nghĩ ngợi linh tinh rồi thở dài.
Giờ ra chơi như thường ngày, Tú Như lại vác mặt tới làm phiền Vũ Quân, đứng bên ngoài cầm hộp bánh tự làm.
Nhưng sợ lời đàm tiếu nên cô ta chỉ dám đứng ở phía ngoài nhờ người gọi với vào.
Vũ Quân quay mặt qua Phi Vũ, thấy cô chán nản như vậy thì cũng tốt bụng tạo công ăn việc làm cho cô.
Anh nói, “Cậu ra xem hộ tôi đi”
Phi Vũ nhàm chán liếc sang, rồi thằng chân đứng dậy đi ra ngoài cửa như người mất hồn.
Tú Như thấy bộ mặt của cô ra tiếp đón thì ghét bỏ, “Sao lại là cậu? Vũ Quân đâu?”
“Mắt đuôi hay sao mà không thấy, đang nằm la liệt lên bàn kìa”
Cô ta kinh ngạc, hơi lùi lại, ngữ khí cũng e dè vài phần. Nghĩ hôm nay Phi Vũ ăn trúng bã gì hay sao mà lại gắt gỏng với mình như thế.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Tú Như liếc vào bên trong, đúng thật là anh mệt nên đã gục mặt xuống bàn học rồi. Nhưng sao vào câu nói của Phi Vũ lại có chút tục tĩu.
Thấy vậy, cô ta đành phải nhượng bộ đưa ra hộp bánh trước mặt Phi Vũ, “Nè, vậy nhờ cậu đưa cái này tới giúp anh ấy”
Chậc, Vũ Quân đúng là có số hưởng, không cần làm mà cũng có ăn dâng tận miệng. Phi Vũ dựa người vào cửa khoanh tay, lười biếng trả lời.
“Không”
“Cậu…”, Tú Như nhảy cẩng lên, “Thôi được, tôi tự đưa”
Phi Vũ liền nhanh chóng đưa tay ra chặn trước cửa không cho người đối diện vào.
“Khoan đã, cậu ấy nhờ tôi ra bảo cậu từ lần sau không cần phí sức như vậy nữa. Bám đuôi sẽ khiến người ta phát chán đó”
Vốn trong lòng đã bứt rứt, nay cô không kiêng dè mà buông ra những lời lạnh lùng với Tú Như.
“Cậu thì biết cái gì, anh ấy là thích tôi mà ngại nên mới thế”
Đến giờ rồi, người con gái não tàn này cần phải được dạy dỗ lại.
Phi Vũ sau đó nói rất nhiều để cô ta tỉnh ngộ, như một quyển kinh văn dài, nhưng ý đại khái là, “Phí tâm tư, thời gian theo đuổi một chàng trai không thích mình là điều ngu xuẩn. Thay vào đó làm mới bản thân cậu đi, tới lúc đó có nhiều người mến mộ rồi thì lựa ai cũng được”
Những người bên cạnh nghe lõm được thấy cô nói rất đúng.
Thay vì ngày nào Tú Như cũng đem nguyên rổ bánh kẹo tới biếu người ta, thì chẳng bằng tự mình ăn nó có phải sướng miệng hơn không?
Phi Vũ đã nói tới đây, Tú Như còn có thể giả ngốc sao? Hậm hực mang đồ ăn rời đi.
Vũ Quân đang gục mặt xuống bàn, vừa nghe thấy tiếng động ở ghế bên cạnh, anh liền ngẩng đầu lên nhìn Phi Vũ cười hỏi, “Thế nào, sảng khoái chứ?”
Rất hiểu ý mà cho cô đi giải tỏa nỗi lòng sang Tú Như. Coi như bây giờ cô cũng đỡ hơn chút.
“Cậu có phải thấy tôi rất xấu tính không? Ném quả bom sắp nổ cho người khác”
“Hừ, cậu đúng là xấu tính”, ngoài miệng nói vậy nhưng bên trong cô lại rất thỏa mãn.
Không hiểu vì sao lại có cảm giác này, ganh tỵ vì mình không được tặng bánh, hay vì có người thích cậu ấy. Cô thầm mắng mình bụng dạ xấu xa, xấu hơn cả Vũ Quân nữa.
…
Chủ nhật tuần này, Vũ Quân đưa Phi Vũ cùng về nhà của cô, trên đường đi cô không khỏi sốt ruột.
Cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, anh ở phía trước xe đưa một tay ra sau nắm lấy bàn tay cô mà an ủi.
Tuy anh không thấy được gương mặt của cô lúc này trông ra sao, nhưng chắc chắn một điều là nó đã đỏ lên.
Phi Vũ quan tâm bảo anh lái xe cẩn thận, dây dưa nữa thì cả hai sẽ không đi về nhà mà đi vào đường âm phủ mất.
Sau gần một tiếng, xe dừng trước ngôi nhà hai tầng.
Vũ Quân gỡ mũ bảo hiểm cho cô ra xong thì nhắc nhở, “Cậu có việc gì thì cứ giải quyết, tôi sẽ đợi đón cậu về”
“Được, cảm ơn cậu Vũ Quân”
Đột nhiên, Phi Vũ cảm nhận được cánh tay đang níu kéo mình ở đằng sau, giọng điệu cô trở nên hốt hoảng nhìn xung quanh.
“Cậu đừng thân mật như vậy, ba mẹ tôi ở trong nhà đó”
Trong không trung chỉ nghe tiếng cười của anh vang lên, kéo cô sát vào lòng, cất lên giọng dụ hoặc nói.
“Chỉ cảm ơn suông thôi thì không được đâu, cậu phải hôn tôi một cái”
Chưa đợi anh nói xong là hôn ở đâu, Phi Vũ khép mắt, nhắm chuẩn xác vị trí khóe môi anh mà đặt nụ hôn xuống thật nhanh.
“Xong rồi, cậu đi đi”
Vũ Quân sững người chưa cảm nhận rõ nhiệt độ lúc nãy thì người kia đã rời đi. Anh liếm khóe môi đang cong lên của mình. Điều khiển chiếc xe đi qua nhà của người thân gần đây.