Vì Vương Thiện đột nhiên trở lên thật hiền lành, thân thiết nên một vài cô bạn mới dám lấn lá lại gần hỏi chuyện cô.
Thật ra họ cũng rất yêu quý Vương Thiện. Trong mắt họ, cô là một người vô cùng hoàn mỹ. Từ thành tích học tập cho tới những tài lẻ cô đều thể hiện vô cùng xuất sắc.
Một bạn học nữ chợt lại gần Vương Thiện, ân cần nắm tay cô, hỏi thăm:
"Vương Thiện, vết thương của cậu khỏi hẳn rồi chứ? Hôm đó bọn tôi thực sự rất lo lắng đấy."
"Phải đấy. Cậu không biết lúc ấy nhìn cậu thảm thế nào đâu. Tôi thấy mà còn phải bật khóc luôn." - Cậu bạn học nam nào đó phụ hoạ.
Vương Thiện mỉm cười:
"Tôi khỏi hẳn rồi. Cám mơn mọi người đã quan tâm."
Ngô Duy ngồi bên cạnh nghe mà bất mãn:
"Hừ. Người quan tâm bà nhất thì chẳng thấy bà cám mơn gì cả."
Cái vẻ mặt "bà mà không cám mơn tôi thì tôi sẽ cắn chết bà" của Ngô Duy chọc cười không ít người ở đây. Một bạn nữ dáng ngoài xinh đẹp, đáng yêu mạnh dạn chạy lại, một tay lôi kéo Ngô Duy, một tay lại nắm lấy cổ tay Vương Thiện, hí hửng cười:
"Ở đây có dàn loa để khách hát tự do kìa. Hay hai người lên hát một bài nhé!"
"Đúng đó. Mau, mau lên hát đi nào."
Ngô Duy nghe mọi người hào hứng cổ vũ thì cũng thoải mái mà hích mạnh qua Vương Thiện, hỏi:
"Lên chứ?"
"Lên thì lên."
Vương Thiện một thân quyến rũ cùng Ngô Duy bước qua bàn ăn của nhóm người Nguyễn Tuấn Nam khiến họ không khỏi xuýt xoa.
"Cô ấy ăn gì mà đẹp dữ."
"Ấy ấy. Có ai để ý vị nam thần tóc đỏ vừa đi vừa mang ánh mắt đầy tình ý nhìn qua Minh Nguyệt của chúng ta không vậy?"
"Ơ... Làm gì có." - Vũ Minh Nguyệt hốt hoảng xua tay.
Tên Ngô Duy chết tiệt này. Cậu tính hại chết cô đó hả?
Khi tiếng nhạc sôi động của bài "Bốn chữ lắm" vang lên, Vương Thiện liền hùa theo Ngô Duy làm trò, một chút lạnh nhạt cũng không còn.
""Yêu là đau, thương là đau.
Sao chờ mong người đi về đâu.
Vẫn nhớ về...
Tình là có không khi nào?
Tay cầm tay, thương là thương.
Sao chờ mong ngày mai.
Ai biết ra sao...
Người có đi xa tận phương trời?
Nắng trong mưa tìm nhau,
Chờ một ngày yêu thương lả lơi.
Nói cho nhau một câu,
Để từng ngày ta thôi còn trông ngóng.
Trái tim thôi ngủ yên,
Để từng đêm ta say triền miên.
Để đêm nay ngừng trôi.
Một mình anh nơi đây vẫn thao thức.
Yêu lắm...
Thương lắm... mà xa lắm... đau lắm...
Ai buồn... Ai buồn... Em buồn... Vì ai?
Yêu lắm...
Thương lắm... mà xa lắm... chứ đau lắm...
Ai chờ... mong chờ... em chờ đợi anh.
Na na na na na na na...""
Kết thúc bài hát không chỉ là những tràng vỗ tay nồng nhiệt mà dành cho hai người còn là những tiếng hò hét, khen ngợi vô cùng sôi nổi.
"Oa... Vương Thiện với Ngô Duy hát hay quá đi."
"Moe... Moe chết người rồi. Tôi không ngờ Vương Thiện của chúng ta còn có một mặt đáng yêu như vậy đấy."
Ngô Duy nghe được thì liền đưa tay vuốt lên mái tóc đỏ rực như lửa của mình để lộ ra đôi khuyên tai phát sáng lấp lánh.
Ánh sáng hắt lại từ đôi khuyên tai ấy khiến Vũ Minh Nguyệt bối rối. Đây không phải là đôi khuyên tai mà cô đã tặng cho cậu hay sao?
Ngô Duy kín đáo đưa mắt liếc về phía Vũ Minh Nguyệt, quả thực nhìn được vẻ mặt bối rối của cô. Cậu vẫn nhớ rất rõ suốt những năm tháng ở cạnh cô, món quà quen thuộc nhất mà cậu nhận được chính là những đôi khuyên tai.
Tất cả những món đồ đó, cậu đều không vứt đi. Dù đó chỉ là những món quà rẻ tiền. Không những vậy cậu còn rất hay đem chúng ra sử dụng. Ví như hôm nay, vì thấy đôi khuyên tai này khá hợp với bộ đồ trên người nên không một phút chần chừ, cậu liền mang nó.
Chỉ là chuyện lần này có phải quá trùng hợp rồi hay không? Sao lại có thể gặp cô ở đây được cơ chứ?
Nguyễn Tuấn Nam cũng vỗ tay vài cái cho có lệ rồi quay qua gắp miếng thịt gà vào bát cho Vũ Minh Nguyệt, quan tâm nói:
"Minh Nguyệt. Em mau ăn chút thịt đi. Phải ăn thì mới có sức để chăm sóc cho Cu Bon chứ."
"Ờm... Vâng..." - Vũ Minh Nguyệt bối rối gật đầu nhưng lại chẳng động tới miếng thịt gà trong bát. Cơ bản vì cô không thích ăn thịt gà cho lắm.
Đúng lúc này Ngô Duy đi qua. Một đôi đũa sạch trên bàn biến mất. Ngô Duy mỉm cười, nhẹ nhàng gắp vài miếng đầu của món chả đa nem vào bát Vũ Minh Nguyệt rồi rời đi mà không nói gì.
Không chỉ Vũ Minh Nguyệt mà tất cả đồng nghiệp của cô cùng bạn học của Ngô Duy đều ồ lên ngạc nhiên khiến cô tức đến dậm chân.
Chết tiệt, tên này sao cứ ám cô hoài thế? Cái tính thích chơi trội này của cậu thật sự là hại cô xấu hổ muốn chết mà.
Một nữ đồng nghiệp bên cạnh huých vai cô, hí hửng hỏi:
"Người yêu của em đấy à?"
"Không phải mà."
"Vậy là người ta có ý với em rồi."
"Không phải đâu."
Cái điệu bộ chối lấy chối để của Vũ Minh Nguyệt càng khiến cho mọi người thêm phần khẳng định rằng vị nam thần tóc đỏ kia chắc chắn có quan hệ không bình thường với cô.
Vương Thiện đương nhiên hiểu được ý tứ của Ngô Duy. Tuy Ngô Duy này là một tên công tử bột đúng nghĩa nhưng riêng chuyện yêu đương thì cậu không đùa giỡn bao giờ.
Cô vẫn luôn biết phần tình cảm mà Ngô Duy dành cho cô nhưng quá khứ, hiện tại và cả tương lai cô đều không có cách nào đáp trả nên trước giờ cô chỉ có thể giả ngu với thứ tình cảm ấy của cậu.
Nay thấy Ngô Duy đã tìm được người mà cậu nguyện ý yêu thương và bảo vệ đương nhiên Vương Thiện rất vui. Nhưng nếu như cô nhìn không nhầm thì hai người này... có khúc mắc.
Haizzz... Cô thật muốn ra tay tương trợ bằng hữu mà...