Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 53: Do you wanna mery me?




Ăn thì cũng đã ăn, hát thì cũng đã hát nên Vương Thiện muốn về sớm một chút. Cơ bản là vì Tả Mạc đáng ghét kia khiến cô vô cùng, vô cùng mệt mỏi nha. Chỉ là cô chưa kịp nói gì thì trên sân khấu đã xuất hiện một đại nam thần vest đen, tình ý nồng nàn hướng cô mà hỏi:

"Vương Thiện, anh tặng quà liệu em có nhận?"

"Tả... Tả Mạc..."

Vương Thiện thực sự rơi vào mờ mịt. Hắn làm gì ở đây?

Ngay khi chiếc piano đắt tiền được đặt ngay ngắn trên sân khấu, Tả Mạc liền quay người, ngồi xuống trước những phím đàn. Đèn phụt tắt, chỉ còn lại hai điểm sáng duy nhất là Tả Mạc và Vương Thiện.

Những ngón tay tuyệt đẹp của Tả Mạc lướt trên từng phím đàn. Hắn cứ như một nghệ nhân đang chăm chú tạo lên từng nốt nhạc hoàn mỹ vậy. Đôi mắt hắn chan chứa tình cảm mà hướng về phía Vương Thiện, chậm rãi cất lên tiếng hát đầy nhu tình khiến bất kỳ ai cũng phải trầm luân.

""Em là ai giữa cuộc đời này?

Em từ đâu bước đến nơi đây?

Làm tôi say, làm tôi khát khao.

Trao nhau tin yêu ngọt ngào.

Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng?

Khi đôi tim giục tiếng yêu thương.

Đừng ngại chi.

Vì từ bấy lâu,

Lòng thầm mơ được sánh đôi.

Dẫu có nắng hay mưa,

Mai sau, dòng đời cuốn xoay

Lắm lúc đôi ta giận hờn,

Mang bao lỗi lầm.

Dù mai sau, mình già nua

Thì tình anh vẫn mãi mãi không đổi dời.



Sẽ mãi chở che cho em một đời về sau.

Mãi vững tin cho em một bờ vai ấm êm.

Khi em yếu lòng, khi em mỏi mệt...

Anh vẫn mãi mãi không đổi dời.

Babe babe... Do you wanna marry me?

Babe babe... Do you wanna marry me?

Babe babe... Do you wanna marry me?""

Tiếng nhạc vẫn còn vang vọng mãi không thôi. Tả Mạc rời vị trí, thâm tình mỉm cười với Vương Thiện. Hắn bước từng bước chậm rãi tiến về phía cô.

Với chiếc khăn tay vừa được lấy ra trong túi áo, hắn như một ảo thuật gia hóa nó thành một bó hoa hồng đỏ thắm khiến mọi người ồ lên không ngớt.

Tả Mạc búng tay. Một tiếng tách vang lên và rồi từ trên mái nhà, nơi có những bóng đèn sáng chói rơi xuống ngàn ngàn vạn vạn cách hoa hồng. Tiếng vỗ tay, hò hét vang lên như sấm dậy. Cùng với đó, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lớn.

""Dẫu có nắng hay mưa,

Mai sau, dòng đời cuốn xoay.

Lắm lúc đôi ta giận hờn,

Mang bao lỗi lầm.

Dù mai sau, mình già nua

Thì tình anh vẫn mãi mãi không đổi dời.

Sẽ mãi chở che cho em một đời về sau.

Mãi vững tin cho em một bờ vai ấm êm.

Khi em yếu lòng, khi em mỏi mệt...

Anh vẫn mãi mãi không đổi dời.

Babe babe... Do you wanna marry me?



Babe babe... Do you wanna marry me?

Babe babe... Do you wanna marry me?""

Vương Thiện một thân váy đỏ rực lặng yên hòa cùng với biển hoa hồng khiến cô trông như một nữ hoàng đầy quyến rũ. Khi ấy có một vài người mới chợt nhận ra, cô... vẫn không hề thay đổi. Vẫn là cái khí chất cao ngạo ấy, vẫn là cái vẻ đẹp lôi cuốn nhân tâm ấy đã hại chết không ít cánh đàn ông.

Vương Thiện bất động đứng giữa cơn mưa hoa hồng ngát hương tuyệt đẹp đưa đôi mắt không một chút kích động nhìn bó hồng trên tay Tả Mạc. Hắn là đang muốn làm gì? Tại sao khi thấy hắn xuất hiện cô lại không có lấy một chút vui mừng mà thay vào đó là bất an cùng lo lắng?

Tả Mạc nhiễm nhiên nhìn thấu được cảm xúc của cô gái trước mắt nhưng hắn vẫn kiên quyết không từ bỏ. Dừng lại trước mặt Vương Thiện, hắn mỉm cười - một nụ cười hạnh phúc hiếm hoi rồi không nói gì mà cầm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên bó hoa.

Vương Thiện nhận hoa, gượng gạo cười:

"Sao... Sao hôm nay lại đột nhiên tặng hoa cho em vậy?"

Tả Mạc lắc đầu, trên môi vẫn duy trì nụ cười vô hại. Hắn lại dùng ánh mắt vạn năm thâm tình ấy xoáy sâu vào đôi mắt vạn phần bối rối, lảng tránh của cô, nói:

"Anh không phải là tặng hoa. Mà là tặng em... quãng đời còn lại của anh."

Tả Mạc vừa dứt câu thì xung quanh đã rộ lên những tiếng hò hét vô cùng phấn khích.

"Tả thiếu gia chủ động tỏ tình với Vương Thiện rồi kìa."

"Ôi... Ô... Thật là ngược cẩu chết tôi mà."

Vương Thiện còn chưa hết ngỡ ngàng thì đã thấy Tả Mạc quỳ một gối xuống, mở ra chiếc hộp nhung đỏ trên tay. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp. Hắn cười rạng rỡ, nói lời thâm tình:

"Vương Thiện, nếu như khoảng cách giữa anh và em là một nghìn bước thì chín trăm chín mươi chín đóa hồng này tượng trưng cho chín trăm chín mươi chín bước chân đã vượt gai nhọn để đến bên em của anh. Liệu em có thể bước thêm một bước để đến bên anh hay không? Tiểu Thiện, làm vợ anh nhé!"

Đôi mắt còn đang mang nét ngạc nhiên của Vương Thiện sau khi khép lại một hồi lâu thì chậm rãi mở ra. Trong đôi mắt nâu ấy ngoài lạnh nhạt thì cũng chỉ còn lại nuối tiếc.

Hoa hồng quả thực là một loài hoa rất đặc biệt. Nó có thể làm mê muội trái tim của một kẻ tình si. Và cô không ngờ Tả Mạc lại dùng loài hoa này, dùng cách thức bất ngờ thế này để cầu hôn cô.

Vương Thiện buông tay, chín trăm chín mươi chín đóa hồng rơi xuống đất trước con mắt của biết bao người. Cô siết tay, lạnh nhạt mở lời:

"Xin lỗi. Không thể."

Sau đó Vương Thiện liền dứt khoát rời đi để lại Tả Mạc với hàn khí lan tỏa.

Hoa hồng nở rộ dưới mũi giầy đen bóng. Tả Mạc khom người, nhặt lên bó hồng cười mà như không cười. Hắn thực thắc mắc nha. Thù nhà giờ đã trả xong vậy còn lý do gì mà khiến cô từ chối hắn? Cô... còn giấu hắn chuyện gì?

Vương Thiện siết lấy lòng bàn tay đến bật máu. Cô rũ mắt, nức nở... Tả Mạc, thực xin lỗi. Hiện tại, chuyện này... là không thể.