Ngữ Hàn Phong ấm áp mỉm cười nhưng ánh mắt lại mang mấy phần toan tính liếc về phía sau.
Ngô Duy có chút mất tự nhiên cười chào:
"Hàn Phong. Cậu khỏe chứ?"
"Trước khi gặp cậu thì khỏe lắm."
"Hahaha... Cậu càng ngày càng biết nói lời nhẫn tâm rồi." - Ngô Duy hào sảng cười.
Nguyễn Tuấn Nam một chút vui cũng không có. WTF... Sao tình địch của anh ai cũng không dễ chọc thế này. Anh tiến thêm một bước, chào hỏi:
"Hân hạnh làm quen. Tôi là Nam - cấp dưới của Tổng Giám đốc Ngữ."
Vương Thiện đưa mắt, miệng cười nhưng mắt không cười, lạnh nhạt chào một tiếng. Ngay sau đó mắt cô liền dừng lại trên người cô gái mặc đồ công sở đang cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân mà gọi:
"Minh Nguyệt. Cô hiện tại đang làm gì vậy?"
Minh Nguyệt bị gọi đến giật mình. Cô luống cuống tiến tới gần Vương Thiện, ấp úng:
"Tôi chỉ là... một nhân viên văn phòng bình thường thôi."
"Ồ." - Quay qua Ngữ Hàn Phong, cô hỏi - "Mọi người ở đây đi cùng ông à cựu lớp trưởng?"
"Không. Họ liên hoan tổ, trùng hợp lại đặt bàn ở đây."
"Vậy chúng ta vào thôi kẻo trễ giờ. Chúng tôi đi trước. Mọi người vui vẻ nhé!"
Đoạn, Ngô Duy đỡ lấy Vương Thiện, ôm eo dẫn cô vào. Trước khi rời đi còn không quên ngoái nhìn Vũ Minh Nguyệt. Nhưng vố tình cố ý thế nào mà tên họ Nguyễn chết tiệt lại chắn trước cô, chừa cho cậu một bóng lưng đàn ông vô cùng khó ưa. Thật là tức chết cậu mà.
Đợi khi ba người quyền cao chức trọng kia khuất bóng Nguyễn Tuấn Nam mới trầm mặc nói:
"Chúng ta cũng vào thôi."
"Tôi..."
"Hửm???"
"Xin phép trưởng phòng, tôi có việc gấp nên phải về trước." - Vũ Minh Nguyệt ấp úng
Nguyễn Tuấn Nam không vui gạt tay cô khỏi tay áo của mình, ánh mắt sắc bén không nhìn cô mà hướng phía trong nhà hàng, lạnh nhạt trả lời:
"Nếu muốn cả đời phải trốn tránh thì em cứ về đi."
Đoạn, anh dẫn đầu đoàn người tiến vào. Có trời mới biết anh đang tức giận đến thế nào. Có trời mới biết anh là đang có bao nhiêu hối hận khi đã chọn cái nhà hàng này. Có trời mới biết anh cảm thấy thua kém thế nào khi những chàng trai xung quanh cô đều là người có địa vị, quyền thế mà anh chỉ là một nhân viên văn phòng tầm thường.
Đây không phải là kiểu nhà hàng riêng tư nên phía bên trong gian lớp Vương Thiện đặt đã có sẵn một nhóm người khác. Khi bộ ba một nữ hai nam của Vương Thiện bước vào thì đã làm không ít người té ghế vì ngạc nhiên:
"Vương Thiện... Vương Thiện... Là Vương Thiện kìa."
"Ôi thật sao? Tôi không ngờ Vương Thiện lại bất ngờ xuất hiện ở đây đấy."
"Thì tôi cũng đâu có ngờ đâu."
Vương Thiện không còn tỏ ra xa cách với bạn học như trước mà tiến lên chào hỏi tất cả mọi người và còn chủ động ôm lấy người cô giáo đã lâu không gặp. Hầu như tất cả đều hào hứng về sự thay đổi này của cô, trừ một số thành phần thích đi ngược.
Tô Nhiên Nhiên một thân váy đen mỏng làm theo kiểu dáng cách điệu của áo dài tân tiến, vuốt vuốt chiếc túi đắt tiền, cất tiếng xỉa xói:
"Ồ... Thật may quá. Chúc mừng Vương Thiện. Tôi không ngờ là cô chưa chết đấy."
"Cám mơn nha. Tôi cũng không ngờ là cô chưa lên làm Tả phu nhân đấy.
"Cô..."
"Tôi? Tôi làm sao?"
Lúc này Ngô Duy mới ghé tai Vương Thiện, vừa cười một cách chế giễu vừa nói gì đó.
Ngay sau đó Vương Thiện lại làm như bản thân đã mắc phải lỗi lớn mà trở lên bối rối:
"À xin lỗi. Tôi vô ý quá. Sao lại có thể quên mất việc Tô tiểu thư đã bị anh Mạc của tôi hủy đính ước cơ chứ."
Không khí bất chợt trở lên nặng nề. Vương Thiện một bộ tự do tự tại, trời đất đều không sợ mà hướng Tô Nhiên Nhiên khiêu khích.
Trong cái không khí tóe lửa như vậy mà cô giáo cùng vài ba cô gái khác lại bật lon bò húc, ngồi gần đó cắn hạt dưa, chờ xem kịch vui.
Ngữ Hàn Phong đỡ trán, thở dài:
"Được rồi. Được rồi. Mãi mới gặp nhau được một lần, mỗi người bớt nói vài câu đi ha."
Vương Thiện nghe rồi so vai. Thôi thì thôi vậy. Cô ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn màn đêm đang tỏa sáng muôn sao.
Lúc này, nhóm người của Nguyễn Tuấn Nam cũng đã ngồi vào gian bàn cách đó không xa. Sự việc đấu đá ban nãy mọi người ở đây đều chứng kiến. Đúng là phụ nữ một khi đã cùng nhau tranh giành một người đàn ông thì sẽ trở lên vô cùng đáng sợ.
Một nam nhân viên vừa đặt mông xuống đã liền bật công tắc bà tám của mình mà nhoài người qua chỗ Vũ Minh Nguyệt, hỏi:
"Ê ê... Nghe nói họ là bạn học của em đúng không? Minh Nguyệt à, em hảo tâm cho anh xin cái danh tính của cô gái váy cúp ngực đỏ đó đi."
Vũ Minh Nguyệt gãi đầu:
"Cô ấy tên Vương Thiện - hoa khôi của trường em."
"Chỉ vậy thôi sao? Sao anh cứ thấy cô ấy quen quen thế nào ấy nhỉ?"
"Anh cũng vậy à? Tôi cũng thấy quen mà không nhớ ra."
"Này... Này..." - Cô gái ngồi trong cùng đưa màn hình điện thoại ra, run giọng hỏi - "Đây có phải là cô ấy không?"
"Đâu? Đâu?... Ôi má..."
Nguyễn Tuấn Nam cau mày:
"Có gì mà hét ầm lên vậy. Đừng quên Tổng Giám đốc còn đang ở đây. Mọi người phiền giữ ý."
Nam nhân viên vừa hét lên liền bụm miệng, nhỏ tiếng nhưng lại đầy phấn khích giới thiệu:
"Cô ấy là Vương Thiện đấy. Từng là hoa khôi suốt ba năm của trường cấp hai. Gia thế thì... Hầy... Đây là một câu chuyện buồn..."
Trong khi nam nhân viên kia vẫn còn đang lấp lửng thì Nguyễn Tuấn Nam sau khi nhấp một ngụm rượu liền lên tiếng:
"Cô ấy là con gái của cựu siêu mẫu Wendy Cox cùng nhạc sĩ Vương Minh Tường. Trước sống ở Tả gia với danh phận là hầu gái."
Vũ Minh Nguyệt siết tay. Hầu gái cái gì? Cô ấy còn được cưng sủng hơn cả những tiểu thư có gia thế ấy chứ. Ai cũng chỉ muốn vây quanh cô ấy, làm bạn với cô ấy. Đến cả người duy nhất chịu thân thiết với một cô gái không quyền không thế như cô cũng vì cô ấy mà nhẫn tâm làm tổn thương cô.
Vũ Minh Nguyệt rũ mắt. Cô không ghét Vương Thiện. Cô hoàn toàn không ghét cô ấy. Cô... chỉ ghen tị mà thôi. Ghen tị vì cô ấy có được trái tim của người cô từng yêu...
Ngô Duy, cậu rất tàn nhẫn đấy có biết không?