Chúng Ta Rồi Sẽ Ổn Thôi

Chương 7: Bong bóng xà phòng




Hóa ra, để làm bến đỗ của một người đàn ông cũng không hề dễ dàng gì. Đâu phải chỉ cần hất đi một người phụ nữ, là có thể thế chỗ người đó, ở bên một người đàn ông cơ chứ?
- Gào -
____________________
- Đừng đánh em nữa, em đau lắm!

- Mày đau thì kệ con mẹ mày chứ! Bố mày vì mày đau mà không đánh à?

Khi yêu nhau, chị chưa bao giờ nghĩ có ngày anh sẽ trở nên như vậy: vũ phu. Anh cứ liên tiếp nện vào đầu chị, mặc chị kêu đau. Bàn tay đàn ông tưởng chừng chỉ dành để nâng niu, đỡ đần phụ nữ, có ngờ đâu một ngày trở thành vũ khí giáng xuống đầu vợ con.

Vợ chồng - hai từ thiêng liêng đầy tình nghĩa ấy, rốt cục cũng đến ngày hôm nay, bị anh không xem ra gì rồi.

Khó khắn lắm hai người mới đến được với nhau. Nhớ ngày đó, bố mẹ hai bên phản đối dữ lắm. Mẹ chị bảo: i###"Thằng đó, nhìn tướng đã thấy vũ phu. Mày lấy nó, sớm muộn gì cũng chịu khổ!" Chị không tin, chị giận mẹ lắm. Mẹ nhìn sao lại ra anh là kẻ vũ phu cơ chứ? Anh dịu dàng, anh đàng hoàng, anh tử tế. Trông anh có hơi dữ một tí, nhưng với chị, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng, nâng niu.

Bố mẹ anh nhìn chị, bảo: i###"Tướng con này không biết đẻ. Cưới về chỉ tổ phí cơm nuôi."

Chị không giận. Người giả cổ hủ. Giống như cách bố mẹ chị nhìn anh, thì bố mẹ anh có đôi phần cay nghiệt với chị, cũng chỉ là ruột để ngoài da, không có gì đáng phải để tâm nhiều. i###"Đây là người đàn ông mình yêu, đó mới là điều mình nên trân trọng," - Chị nghĩ.

Rốt cục thì hai người cũng lấy nhau. Kết hôn rồi thì tình yêu chẳng mấy chốc hóa thân thành nỗi đau mau lẹ quá.

Anh không còn nhẹ nhàng, anh cũng chẳng dịu dàng, càng thiếu đi tinh tế. Anh trở nên thô lỗ, hay cằn nhằn và khó khăn không thể tả. Chị cũng thông cảm cho anh. Cuộc sống kiếm ăn không dễ, chắc việc chị mang bầu, một mình anh đi làm nuôi hai mẹ con như thế, hẳn đã áp lực nhiều. Cứ mỗi lần anh giận, anh la, chị lại nhẹ nhàng ôm lấy chồng, xin lỗi, an ủi, động viên.

Cứ thế, ngày qua ngày, dù có biết bao nhiêu áp lực, vợ nhịn chồng, chồng nhường vợ, mọi thứ khó thở cũng mau chóng trôi qua.

Một ngày nọ, chị phát hiện ra chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Tim chị đau lắm. Con còn bé quá. Biết phải làm thế nào đây?
Chị muốn mình trở nên tỉnh táo, chị sắp xếp trong đầu một kế hoạch hoàn hảo. Chị đã là mẹ rồi. Tình yêu dành cho chồng, không thể lớn hơn dành cho con được. Hơn tất thảy, chị phải giữ gìn gia đình này. Nếu một ngày, điều đó là không thể, chị phải buông tay, cũng buông sao cho khéo, tránh giày xéo nhau.

Chị lặng lẽ đi theo anh đến điểm hẹn với người tình. Cái này gọi là bắt quả tang đó. Chị nghĩ thôi, đã thấy mình đáng thương rồi. Không ngờ, cái ngày như vậy, cũng đến với chị thế này.

Ở nơi đó, anh đang say sưa ôm ấp hôn hít cô ấy. Chị nhẹ nhàng bước tới: "Anh, em cần phải nói chuyện!"

Anh bất ngờ nhìn chị. Thoạt đầu, không nói nên lời, anh đứng dậy, toan kéo xềnh xệch chị ra ngoài. Chỗ này đông người dòm ngó quá. Anh ghét nhất là xấu hổ trước đám đông. Chị dám tới đây sao? Đường hoàng, hùng hổ thế này á?

Cô gái trẻ xinh đẹp, bồ nhí của anh, níu tay anh lại, nhăn mặt: "Anh định đi đâu? Chẳng phải có gì nên nói luôn ở đây sao?"

Chị nhíu mày, trong đầu không khỏi thoáng suy nghĩ khó hiểu: Tại sao bây giờ, phận bồ nhí như cô gái đó, lại có thể trước mặt chị mà ngang nhiên như vậy? Tự trọng cô ta để đâu? Hay là cô ta không có.

Anh gạt tay bồ ra, kéo chị ra ngoài. Cô bồ trẻ chạy theo. Ba người đứng ngoài. Với chị, dòng người xung quanh, âm thanh náo nhiệt đều như ngừng lại. Chị chỉ còn theo thấy tiếng tim mình đập, mạnh thật mạnh.

Anh quát lớn:

- Cô đến đây làm gì? Cô theo dõi tôi đấy à?

Chị nín nhịn:

- Anh quát em ư? Chẳng phải anh nên cho em một lời giải thích sao?

Cô bồ chen vào:

- Sao anh nói với em anh sẽ nói cho chị ta biết?

Chị nhìn cô gái trẻ, cố ngăn dòng nước mắt, lặng lẽ hỏi anh:

- Bao lâu rồi?

Mặt anh đỏ gay. Không phải vì xấu hổ, mà là do tức giận.

Cô bồ lanh chanh:

- Một năm rồi.

Chị như thấy bao nỗi nhọc nhằn, sự nín nhịn, kiềm chế của chị tưởng như nổ tung:

- Tôi không hỏi cô, cô im đi.

Cô bồ lấy ngón tay chỉ về phía chị:

- Chị mới cần im đi đó. Không ở nhà lo chăm con, còn đến đây phá đám!

Quá tức giận, chị nắm lấy tay cô ta, nghiến răng. Chưa kịp làm gì thì anh đã giật tay chị lại, rồi cho chị một cái tát trời giáng.

Chị ngã xuống. Anh ta túm tóc chị giật dậy. Chị sững sờ:

- Đừng đánh em nữa, em đau.

- Mày đau thì kệ con mẹ mày chứ! Bố mày vì mày đau mà không đánh à?

Rồi anh đánh chị, trước khuôn mặt đắc ý của cô bồ trẻ.

Chị không xin nữa, cũng không rên rỉ, không khóc lóc. Kệ cho anh ta đánh mình, cho đến khi lịm đi. Trong cơn mê man của cơn đau ấy, chị nhìn thấy hạnh phúc của mình trong những bong bóng xà phòng. Đẹp lung linh dưới ánh đèn màu, bong bóng bay lên cao, bay lên cao... rồi chực trào, vỡ tung và tan biến mất.

Trước khi chị đến đây, chị chỉ mong anh nói một câu: "Là anh sai rồi, anh xin lỗi". Vậy mà...

Ngày hôm ấy trôi đi như một giấc mơ, vợ chồng ly di. Ly dị không bình yên. Anh ban đầu nhất quyết không chịu.

Nói chị muốn phá vỡ gia đình, không nghĩ cho con. Anh đánh chị không biết bao nhiêu lần khi nhìn đơn ly hôn và không chịu ký.

Nhưng cuối cùng, chị cũng được giải thoát. Anh có đánh mắng, có sỉ nhục, có rủa sả chị thế nào, thì chị cũng thắng rồi, chị cũng thoát rồi. Thoát khỏi anh, thoát khỏi nỗi đau đớn dày xéo tâm hồn và thể xác chị mỗi ngày. Chị chỉ còn cảm thấy có lỗi với con. Con chị, thế là không còn cha nữa.

Sau khi ly hôn, anh cũng không ở với cô bồ trẻ ngày hôm đó. Chẳng mấy chốc, anh thay biết bao người. Hóa ra, để làm bến đỗ của một người đàn ông cũng không hề dễ dàng gì. Đâu phải chỉ cần hất đi một người phụ nữ, là có thể thế chỗ người đó, ở bên một người đàn ông cơ chứ? Cô gái trẻ đó không buồn cũng chẳng đau. Tình cờ gặp lại chị sau đó, còn bắt chuyện, như thể thân quen nhiều năm lắm. Chị không hiểu những cô gái như cô ta, cần gì, muốn gì và nghĩ gì. Chị nhăn mặt. Cô ta lại hớn hở: "Chị đừng nhìn em như kẻ thù thế! Em chưa bao giờ muốn "nó" ly dị chị. Em chỉ muốn vui!"

Ôi chao, có biết bao người như cô gái đó, vì "chỉ muốn vui" mà "vô tình" ở giữa, phá nát một mái nhà.

Mỗi lần nghĩ về anh, chị lại cảm thấy tim mình đau nhói. Không có chị, thì anh đã có người khác. Không có anh, thì cô gái đó cũng có người khác. Còn chị, giờ đây, chỉ biết nghĩ về duy nhất một điều: con của mình.

Chị không hiểu, không hiểu vì sao người đàn ông mình yêu ngày hôm qua, có thể nhanh chóng đổi thay như vậy. Ai cũng nói với chị rằng, đời phụ nữ như một canh bạc, thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn. Chỉ là, chị kém may mắn thôi.

Rất lâu rất lâu sau, khi chị tưởng mình đã quên đi được anh. Anh quay trở lại. Quỳ xuống trước ngôi nhà đơn côi nơi hai mẹ con chị sống, anh cứ ở đó, chẳng nói lời nào. Ngay cả khi những cơn mưa ào ào kéo tới, chị vẫn thấy chồng mình lặng lẽ ở đó. Con của hai người nay đã lên ba, ba năm qua, anh chưa từng thăm nó. Đứa bé ngô nghê nhòm qua khe cửa sổ, thầy người đàn ông xa lạ đứng trước cửa nhà mình, nó hoảng sợ: "Mẹ ơi, ai kìa?"

Chị gạt nhẹ tấm rèm cửa, nhìn ra không gian bên ngoài trời về đêm, tối đen hun hút... Anh lờ mờ như một bóng ma ngả nghiêng bên thềm ướt. Lòng chị quặn lại. Nhìn con, rồi nhìn anh. Nhìn anh, rồi nhìn con.

Anh đã đi, và nay anh muốn trở về. Có thể anh đã ăn quá ngán những bữa cơm đường cháo chợ, rồi một ngày anh nhớ bữa cơm đơn sơ chị chuẩn bị, đứng ngóng chờ. Nhưng hỡi ôi, đi thì dễ, đường về, còn xa xôi lắm...