Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 76




Giọng nói của Tô Bối dịu dàng, lại đem theo sự trong trẻo vốn có của một cô gái ở tuổi này nên có.

Đối với Tần tiên sinh mà nói, giọng nói của con gái nhà mình là êm tai nhất.

Chỉ là, bất luận thế nào thì Tân Thiệu cũng không ngờ được rằng, ông lại sẽ nghe thấy giọng nói của Tô Bối ở đầu dây bên kia.

Sau đó, đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền tới giọng nói của Tô Bối: "Alo? Có phải là sóng kém không? Còn không nói chuyện thì tôi gác máy đây."

Tân Thiệu:

"Tiểu Bối."

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói trâm thấp, khiến cho tai Tô Bối tê dại một trận.

Cầm chặt lấy điện thoại, Tô Bối khẽ ngây ra: "!"

Dù cho thông qua điện thoại làm giọng nói bị thay đổi chút ít, thế nhưng là cái thanh âm này đối với Tô Bối lại quá sức quen thuộc rồi.

Hơn nữa đối phương còn gọi cô là "Tiểu Bối."

Tô Bối cảm giác có chút hoảng, cô bé nhanh tay ấn tắt máy, ném xuống giường, hơn nữa còn dùng cái gối đè lên trên.

Dưới lầu, Tần tiên sinh bị cúp điện thoại: ""

Lúc này, trong phòng.

Tô Bối đang ngồi xổm ở đầu giường, ngây người ra nhìn chiếc gối rất lâu, cuối cùng mới định thần lại.

Tô Bối: Hình như vừa rồi cô đã làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch.

Sau vài giây bối rối, Tô Bối lôi chiếc điện thoại từ dưới gối ra, rồi bấm tìm số điện thoại kia rồi nhìn một chút.

Vẫn là dãy dãy số lạ hoắc đó.

Đây không phải là số điện thoại của Tần tiên sinh mà bình thường Tô Bối vẫn biết, có thể là số điện thoại công việc của đối phương cũng nên.

Sắc mặt Tô Bối cứng đờ ấn nút gọi lại.

Điện thoại ngay lập tức có người nhấc máy.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tần tiên sinh một cách rõ mồn một: "Tần Nguyệt."

Tô Bối: "Ba ba?"

Mặc dù đã xác định được người ở đầu dây bên kia là con mình, có điều, giây phút nghe thấy đối phương gọi "ba”, Tần tiên sinh vẫn không kiềm được mà giật giật khóe miệng, nét mặt kinh ngạc tới mức trước đến nay chưa từng có.

Tần Thiệu: "Giờ này còn chưa ngủ?"

Câu này của Tần tiên sinh giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nếu như không phải số công việc hai người dùng lúc này.

Tô Bối: "Ơ, ngủ, con ngủ rồi! Không phải, con sắp ngủ rồi."

Tần tiên sinh mặt tối sầm lại: "Lập tức đi thay quần áo, sau đó xuống đây cho ba, mau lên."

Nghe thấy câu này của Tần tiên sinh, Tô Bối rụt rụt cổ lại, khẽ đáp một tiếng "Dạ được", sau đó liền vội vàng nhảy xuống khỏi giường, chạy xuống dưới lầu.

Lúc Tô Bối chạy xuống lầu, Tần tiên sinh đang cụp mắt ngồi trên sofa, bên trái còn đặt chiếc điện thoại thường dùng để bàn bạc công việc.

Lúc này quan sát Tần Thiệu, trong lòng Tô Bối có chút sợ sệt.

Vốn dĩ Tô Bối còn đang nghĩ phải làm thế nào để giấu Tần Thiệu chuyện tham gia "đại chiến Hồng Khách", dù cho Lận Thiếu Trì biết được thân phận của cô rồi, cũng kiên quyết không thể để cho Tần tiên sinh biết, đặc biệt là chuyện cô bé đang làm lao động vị thành niên cho Lận Thị.

Thế nhưng sự cố đến quá bất ngờ, ai mà ngờ nổi, cô lại bại lộ trong hoàn cảnh thế này.

Lúc này, Tần tiên sinh đưa mắt lên nhìn Tô Bối: "Qua đây."

"Dạ." Tô Bối lê từng bước tới phía trước mặt của Tần tiên sinh, đứng im ở vị trí còn cách Tần tiên sinh hơn một mét. Tần Thiệu: "Đứng ngay ngắn."

Tô Bối đứng thẳng người dậy.

Lúc này, Tần tiên sinh đã nhìn thấy đôi chân nhỏ bé đang đi chân đất của Tô Bối, chau mày:

"Sao không đi dép vào?”

Tô Bối: "Con quên mất."

Lông mày của Tần tiên sinh chau lại thêm, đáy mắt lóe lên một tia bất lực, lạnh lùng nói: "Ngồi lên ghế sofa đi."

"Dạ." Tô Bối ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, khoanh hai chân đặt lên trên sofa. Cô bé lúc này giống như đang cố thu mình thành một quả bóng vậy.

Ở bên trên nghe thấy động tĩnh, Tô Tiểu Bảo vừa xuống đã nhìn thấy cảnh tượng này. Nhìn bộ dạng của Tô Bối, hình như là đang bị nghe mắng.

Mặc dù không hiểu chuyện gì, thế nhưng, điều này hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới việc bảo vệ vô điều kiện của Tô Tiểu Bảo đối với Tô Bối.

"Có chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Bảo nhìn hai người hỏi.

Tần tiên sinh cũng đưa mắt lên liếc Tô Tiểu Bảo một cái, nói: "Không có chuyện của con, mau lên đi ngủ đi."

"Ai nói không phải chuyện của con?" Chuyện của Tô Bối chính là chuyện của cậu.

Tô Tiểu Bảo bước tới, dùng phong thái bảo vệ đứng chắn trước mặt Tô Bối, lạnh lùng nhìn Tần Thiệu.

Phút chốc, hai cha con nhìn đối diện với nhau, một bước cũng không nhường.

Vừa hay lúc này, Tô Bối dơ tay lên kéo vạt áo sau của Tô Tiểu Bảo, kéo người cậu đứng sang bên cạnh.

Tô Tiểu Bảo: "2"

Tô Bối: "Không sao, Em ngồi ở bên cạnh là được rồi."

Tần tiên sinh cũng kìm lại sự kích động muốn đánh người của mình, lại nhìn về phía của Tô Bối.

"Con tự tiện quyết định đi làm việc cho Lận thị có đúng không?" Tần tiên sinh trâm giọng hỏi Tô Bối, giọng điệu nghiêm khắc nghe mà khiến cho người khác có chút khó đoán.

Tâm trạng thời khắc này của Tần tiên sinh cũng rất phức tạp, con gái mình chính là "q" cố vấn kỹ thuật của "NST", hơn nữa người làm cha như hắn lại không hề hay biết chuyện.

Tô Bối: "Thực ra cũng không hẳn là vậy, con chỉ là đưa ra một vài gợi ý về mảng kỹ thuật cho Lận Thị mà thôi"

Tô Bối nói rồi, cẩn trọng ngẩng đầu trộm nhìn Tần tiên sinh một cái, thấy sắc mặt đối phương không vui, lại vội vàng nói: “Nói một cách chính xác thì con đang giúp ba làm việc."

Dự án "NST”", Tần Thị nắm trong tay 51% cổ phần.

Tô Bối đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Thiệu.

Tần Thiệu: "."

"Bắt đầu làm từ lúc nào?" Tần Thiệu lại hỏi.

Tô Bối: "Cũng chưa lâu lắm"

Tần Thiệu: "Nói chính xác một chút."

Tô Bối lập tức ngồi thẳng lưng lại: "Dạ, từ ngày mùng 10 tháng trước."

Không đợi Tần tiên sinh hỏi thêm, Tô Bối liền giải thích cho Tần Thiệu một lượt chuyện cô tham gia "Đại chiến Hồng Khách" và Lận Thị vốn là công ty thành viên đã liên hệ với cô.

Tần tiên sinh im lặng một lát, rồi lại nhìn Tô Bối hỏi: "Mấy thứ này, con học được từ lúc nào?"

Ông vốn dĩ còn muốn tìm cho con gái một giáo viên tin học, nhưng không ngờ, con gái sớm đã là một bậc thầy trong giới này rồi.

Nghe thấy vậy, Tô Bối tỏ ra có chút khó xử: Cô bé không biết phải giải thích cho Tần Thiệu thế nào, những thí này là những thứ cô học được trong 4 năm ở dị giới, chỉ đành làm liều, úp úp mở mở nói: "Trước khi đến chỗ ba thì con đã biết rồi, con đã đọc rất nhiều sách về mảng này, sau đó tự học rồi biết được."

Tô Bối cũng biết cách giải thích này thực sự rất khó để tự bào chữa cho mình. May thay có vẻ như Tần tiên sinh đã nhìn ra được sự bối rối trên khuôn mặt của cô bé nên không tiếp tục truy cứu thêm về vấn đề này nữa.

Một lúc sau, Tần tiên sinh nghiêm mặt nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh, nói: "Tương lai các con muốn làm gì cũng được. Nhưng, ở giai đoạn này, việc các con cần làm là cố gắng trưởng thành, học tập cho thật tốt." Mặc dù không biết rốt cuộc con gái mình lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến vậy, thế nhưng Tần Thiệu lại không hề cảm thấy việc Tô Bối bắt đầu đi làm sớm, tiếp xúc va chạm với xã hội là một chuyện tốt.

Điều này giống với việc hắn không thích giống như Tống Ngạn Thành để cho con gái mình bước chân vào giới giải trí quá sớm.

"Con biết rồi ạ", Tô Bối ngoan ngoãn gật gật đầu, khẽ đáp: "Con chỉ hy vọng có thể giúp được ba một chút xíu thôi."

Không cần biết câu này là thật hay là giả, thế nhưng có một điều chắc chắn rằng câu nói này của Tô Bối đã khiến cho Tần tiên sinh cảm thấy rất là vui vẻ.

Ánh mắt Tần tiên sinh lại dừng trên khuôn mặt của Tô Bối một lát, nhìn sự kiên định trên khuôn mặt của Tô Bối, cuối cùng, Tần tiên sinh lại thâm thở dài một tiếng.

Đây có lẽ là sự thỏa hiệp hiếm hoi của Tần tiên sinh, hơn nữa là còn thỏa hiệp trước mặt con gái mình.

"Lận Thị trả lương cho con bao nhiêu?" Tần tiên sinh hỏi.

Tô Bối nói ra một dãy số, trong tầm hiểu biết của Tô Bối thì con số này đã rất cao rồi.

Vậy mà, ngay giây phút sau đó, Tô Bối lại nhìn ra được sự ghét bỏ còn có vài phần chê bai trên nét mặt của Tần tiên sinh, ông nhìn cô bé giống như đang nói khuê nữ nhà mình thật ngốc vậy.

"Con chỉ đóng góp một vài ý kiến hỗ trợ kỹ thuật, không cần đi làm, mức lương này thực sự đã là rất cao rồi." Tô Bối giải thích.

Tần Thiệu không hề đưa ra nhận xét đối với việc này. Đại tiểu thư của Tần Thị làm công cho người ta, lương nhiều hay ít cũng chẳng đáng để nhắc tới. Chưa kể, giá trị của từ những đóng góp mà Tô Bối cống hiến cho dự án "NST" còn vượt xa mức lương hiện tại của cô bé rất nhiều.

"Lần sau, tiểu tử đó của Lận gia còn kêu con làm gì, nói cậu ta tới tìm ba trước." Tần tiên sinh buông một câu.

Tô Bối ngây người ra, nói: "Ba, Lận Thiếu, Lận Thiếu Đổng anh ta, thực ra là không biết thân phận của con."

Tần Thiệu: "."

Tần Thiệu: "Đừng có làm lỡ dở việc học."

Tô Bối: "Dạ."

"Ba", dừng một lát, Tô Bối lại nói: "Thực ra thì vẫn còn một chuyện nữa."

Đẳng nào thì cũng đã nói đến mức này, Tô Bối liền đem chuyện trận trung kết của "đại chiến Hồng Khách" nói thật với Tần tiên sinh.

Chung kết của "đại chiến Hồng Khách" sẽ bắt đầu chính thức vào tuần sau, khu vực dự kiến sẽ diễn ra ở thành phố S. Khoảng thời gian diễn ra chung kết lần này đến khi kết thúc cuộc thi là 10 ngày.

Nói xong rồi, thấy Tần tiên sinh chau mày, trong lòng Tô Bối lo lắng.

"Ba, trận đấu này rất quan trọng đối với con."

Không chỉ là vì 30 vạn tiên thưởng, cô đã đồng ý với anh Từ và cả Từ Dương Dương nữa: họ phải cùng nhau đi tới trận chung kết, Tô Bối không muốn thất hứa.

"Chỉ 10 ngày thôi ạ, trừ thứ bảy chủ nhật ra, con chỉ xin nghỉ một tuần là được rồi, sẽ không làm trễ nải việc học tập đâu, con đảm bảo."

Nhìn nét mặt kiên định và đầy mong đợi của Tô Bối, Tần tiên sinh không nỡ từ chối, thế là, lại một lần nữa chịu thỏa hiệp rồi.

"Muốn đi thì đi đi."

Nghe thấy vậy, Tô Bối liền vui mừng: "Thật sao ạ? Ba thật sự đồng ý cho con đi?"

Tần tiên sinh gật đầu

Tô Bối: "Hì hì, cảm ơn bai"

Tần Thiệu: "."

Lại nhìn hai đứa con một lân nữa, Tần tiên sinh nói: "Hiện tại các con cần phải đi ngủ rồi."

"Chạy lên cầm dép của con bé xuống đây." Tần Thiệu nhìn về phía Tô Tiểu Bảo nói.

Tô Tiểu Bảo: "Làm gì mà phiền phức vậy chứ"

Nói rồi, Tô Tiểu Bảo ngồi xổm trước mặt của Tô Bối: "Lên đi, em cõng chị đi lên."

Không đợi Tần tiên sinh ngăn lại, Tô Bối đã tự giác nhảy lên trên lưng của Tô Tiểu Bảo rồi. Tô Bối: "Tốc độ nhanh một chút, nếu không thì chị không trả tiền á."

Tô Tiểu Bảo: "Vậy thì chị bám cho chắc vào."

Quan sát hai đứa trẻ Tô Bối đùa giỡn đi lên lầu, Tân tiên sinh sầm mặt xuống, huyệt thái dương nhăn lại. Thâm nghĩ: Những đứa trẻ đang trong độ tuổi nổi loạn quả thật có thể khiến cho người làm cha như ông tức chết.

Tô Tiểu Bảo cõng Tô Bối đến phòng, đặt cô lên giường, nhìn Tô Bối bằng nét mặt "em không vui".

Tô Bối: "Em sao vậy? Ai chọc giận em sao?"

Tô Tiểu Bảo trầm mặc vài giây, rồi mới cất tiếng nói: "Em cũng không biết nữa."

Làm thế nào mà Tô Bối lại học được những thứ này, mà học được từ lúc nào cậu bé cũng hoàn toàn không biết nữa.

Cảm giác như vậy khiến cho Tô Tiểu Bảo thấy khó chịu.

Nghe thấy vậy, Tô Bối ngây ra, lập tức phản ứng lại được câu mà Tô Tiểu Bảo đang nói.

"Vậy em ngồi xuống đây, chị nói cho em nghe."

"Chính là hôm chị bị đám Chu Hồng Mai đó ức hiếp, chẳng phải chị đã bị sốt sao, chị cảm thấy chị ngủ thiếp đi rất lâu. Sau đó chị đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài. Trong mơ chị đi tới một thế giới khác"

Tô Bối nói cho Tô Tiểu Bảo biết về sự việc ở thế giới khác và bốn năm trải qua ở đó.

Thứ khó tin như xuyên không thật khó để giải thích, vì thế, Tô Bối đã đem những điều đó nói thành một giấc mơ.

Hai đứa trẻ cứ nói chuyện mãi cho tới tận rất khuya.

Nghe thấy chuyện mà Tô Bối kể, trong lòng Tô Tiểu Bảo cảm thấy thắt lại.

Tô Tiểu Bảo: "Xin lỗi."

Là cậu không bảo vệ tốt cho cô bé, mới để cho đám người Chu Hồng Mai bắt nạt cô, mới khiến cô có giấc mơ như vậy.

Tô Bối lắc lắc đầu: "Cũng không xem là quá tệ, chí ít thì chẳng phải chị đã học được rất nhiều thứ từ trong giấc mơ đó sao?"

Nói rồi, Tô Bối lại cà cà đầu lên người của Tô Tiểu Bảo, khẽ nói: "Nhưng mà trong giấc mơ đó không có em, chị có cách nào cũng không tìm thấy em."

Tô Tiểu Bảo nắm chặt lấy tay Tô Bối, thì thầm: "Đừng lo nữa, em lúc nào cũng ở bên cạnh chị."

Ở phía bên kia, sau khi hai đứa trẻ rời đi, Tần tiên sinh lại ngồi ở dưới lầu rất lâu.

Hóa ra, từ khi chưa tới bên cạnh ông, hai đứa nhỏ đã có bản lĩnh như vậy rồi? Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện về hai đứa bé mà ông còn chưa biết nữa đây?

Tần Thiệu không khỏi bùi ngùi: Người làm cha như ông quả thật là hiểu quá ít về con của mình rồi....