Khi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới lớp, mọi người đang thảo luận về vụ đại hội thể dục thể thao của trường vào tuần sau đó.
"Chúng ta vẫn làm như năm ngoái sao?"
"Không được không được, chẳng có chút sáng tạo nào, hơn nữa tớ cảm thấy Vương Nhã Lệ đó không ổn."
"Muốn sáng tạo, vậy thì để cho Mạc Chu Châu lên biểu diễn ảo thuật là được rồi."
Tô Bối ngồi nghe một lúc mà vẫn không hiểu mấy người này đang nói gì.
"Mọi người đang thảo luận về vụ đại hội thể dục thể thao đó sao? Tô Bối kéo kéo tay Đổng Văn Kỳ đang ngồi bên cạnh, tò mò hỏi.
Ngay đến cả ảo thuật cũng lôi ra nói, sao cô lại cảm giác họ giống như đang nói về biểu diễn văn nghệ vậy.
"Thật đấy", Đổng Văn Kỳ nói: "Nói một cách chính xác thì mọi người đang thảo luận đến đội hình phalanx trong phần khai mạc của đại hội.
(Đội hình phalanx là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, hiện tại được áp dụng trong các chương trình diễu hành ở trong thế vận hội, duyệt binh,)
Trong nghi thức khai mạc của đại hội hôm đó sẽ có một đoạn dàn đội hình phalanx. Cũng không biết rốt cuộc là lớp nào trước kia nghĩ ra vụ này, tóm lại là cứ thế hệ các anh chị đi trước có tổ chức đội hình này, năm sau đến đại hội, các em lớp sau cũng học tập theo. Lâu dần, đội hình phalanx đã trở thành một phần trọng điểm của đại hội.
Lớp nào cũng đều vắt óc suy nghĩ để nghĩ cách làm cho đội hình trở nên đặc biệt nhất, nổi bật nhất, thậm chí bọn họ còn đưa ra đánh giá, chấm điểm về đội hình phalanx các lớp.
Lúc này, mấy người đang bàn bạc với nhau về việc chọn ra người dẫn đội.
"Nói một cách nghiêm chỉnh thì, chúng ta để cho hai người Tạ Thần và Tô Thiếu lên là được rồi. Có hai đại nam thần đi đằng trước, tớ đảm bảo, chẳng cần phải làm gì màu mè hết, lớp chúng ta chắc chắn cũng có thể đứng trong top 3 rồi."
"Có lý."
"Vậy thì nhiệm vụ quang vinh mà lại cao cả này giao cho cậu, cậu đi tìm hai người Tạ Thần và Tô Thiếu để nói chuyện đi."
"Tớ không dám." Hai nam thần của lớp họ, đẹp trai thì có đẹp trai thật, cơ mà tính cách thì
Nhắc đến thì, vì sao Tạ Thần và Tô Thiếu không thể ấm áp như Diệp Thiếu ở lớp A2 kia một chút nhỉ.
Lúc này, mấy người lớp trưởng, lớp phó văn thể mỹ đều lần lượt đưa ánh mắt đầy trông đợi về phía Tô Bối.
Tô Bối nhướn mày: "Các cậu muốn để tớ đi nói với hai người họ sao?"
Chuyện này cũng không khó, dù sao thì Tô Tiểu Bảo cũng phải nghe lời cô. Còn Tạ Dân Hiên thì Tô Bối cảm thấy cũng không có vấn đề gì.
"Không phải không phải." Lớp trưởng lắc lắc đầu, lại nói: "Chúng tớ vừa đang suy nghĩ ra một ý tưởng khác."
"Tô Bối, cậu dẫn đội hình phalanx lần này được không?" Tô Bối tướng mạo xinh đẹp, lại là hoa khôi do toàn trường bình chọn ra, để cho Tô Bối dẫn đội quả là rất thích hợp.
Tô Bối: "Dẫn đội có cần làm gì không?"
Lớp phó văn thể mỹ: "Không cần làm gì cả, chỉ là lúc tiến vào sân khấu thì dắt người của lớp chúng ta vào theo, đi qua lễ đài, đi tới chỗ vị trí xếp hàng của lớp chúng ta là được rồi, tớ sẽ tìm thêm hai người nữa đi cạnh cậu, một người cầm biển lớp, một người cầm cờ."
Tô Bối suy nghĩ một lát, thấy cũng chẳng có gì khó, liền gật gật đầu: "Được."
"Tốt quá, chốt vậy đi!", Lớp trưởng phấn khởi nói, rồi lại nói với Tô Bối: "Tô Bối cậu đợi chút, tó sẽ lập tức tìm ra người cầm bảng và cầm cờ cho cậu, đến lúc đó ba người các cậu có thể cùng tập luyện một chút, để bắt nhịp cho chuẩn."
Chọn xong người dẫn đội, bước tiếp theo chính là quyết định hình thức biểu diễn cho đội hình phalanx.
Mọi người đang thảo luận thì hai người Lưu Giai và Đỗ Nhất Minh đã đi vào: "Tin mới nhất đến rồi đây!"
"Các ngươi nghe ngóng được gì rồi sao?"
"Đương nhiên rồi! Tớ ra tay mà lại." Hai người Lưu Giai và Đỗ Nhất Minh cùng đi vào.
Lưu Giai: "Tin tức đáng tin cậy, chủ đề của lớp A1 lần này là vinh danh nền khoa học, đạo cụ mà họ chuẩn bị là một loại thành quả nghiên cứu khoa học."
"Mọt sách lớp A1 lại vô vị như vậy", lớp phó văn thể mỹ không hề nể mặt mà phán một câu, rồi lại hỏi hai người Lưu Giai: "Vậy lớp khác thì sao?"
Đỗ Nhất Minh: "Lớp A3 là chủ đề về Hán phục, lớp A4 chủ đề là Bảy nàng tiên, lớp A5 chủ đề là vương giả, lớp A6 thì chủ đề là anh hùng uy vũ, lớp A8... Đúng rồi, lớp A8 hình như là chuẩn bị tiết mục cosplay, ha ha ha..."
Lớp trưởng: "Cậu vẫn chưa nghe ngóng lớp A2 sao?" Đội hình phalanx năm ngoái, lớp A2 đã giành được vị trí thứ nhất đó.
Lưu Giai: "Lớp A2 thì không chắc, hình như là đang chuẩn bị đầu tư kha khá cho chủ đề thánh đấu sĩ, có điều tớ có thể chắc chắn được người dẫn đội lớp bọn họ vẫn là Tống Tâm Di."
"Nói vậy thì chắc là Tống Tâm Di muốn hóa trang thành Athena rồi. (nữ thân của Hy Lạp - Nữ thần của trí tuệ, sự khôn ngoan và chiến tranh)!"
"Có lẽ không sai được đâu, có rất nhiều người ở trong forum đều nói, cực kỳ mong chờ nhân vật Athena của Tống Tâm Di."
Trước đó Tống Tâm Di là hoa khôi, là nữ thần của toàn trường. Việc cô dẫn đội lớp A2 hoàn toàn chính là một nhân tố chủ yếu để lớp A2 đạt giải nhất đội hình phalanx năm ngoái, huống hồ ở bên cạnh Tống Tâm Di còn có hotboy Diệp Thần làm sứ giả hộ hoa nữa.
"Sao tớ cảm thấy lần này lớp A2 hình như lại sắp thắng nữa rồi nhỉ"
"Cậu có thể đừng đề cao chí khí của người ta rồi diệu mất uy phong của bản thân được không hả. Đội hình năm nay của lớp ta cũng không kém phần long trọng đâu đó, lớp họ có Tống Tâm Di thì lớp chúng ta còn có Tô Bối!"
Có người đề xuất: "Hay là năm nay lớp mình đóng em bé hồ lô nhỉ?"
"Ha ha, ý ngươi là để cho Tô Bối vào vai xà tinh sao?"
"Vậy hai người cầm bảng và cầm cờ kia chính là cáp mô (con cóc) và ngô công (con rết) thủ hạ của xà tỉnh sao?"
Có người lại đề xuất: "Hay là chủ đề Tây Du Ký?"
"Cậu muốn để cho Tô Bối hóa trang thành Bạch Cốt Tinh hay là quốc vương của Nữ Nhi Quốc?"
"Hay là hóa trang thành quan âm bồ tát?"
Tô Bối: "." Có cái gì bình thường hơn một chút được không?
May thay chính vào lúc này, cuối cùng cũng có một người bình thường lên tiếng.
Tạ Dân Hiên vốn dĩ đang nằm ngủ, không biết từ lúc nào đã chống tay lên bàn, nhìn về đám người ở bên này, bực mình buông một câu: "Nghĩ cái gì cho bình thường chút đi."
"Ủa, ý tưởng của bọn tớ không bình thường sao?"
"Là quá không bình thường."
"Nghe rõ chưa, Hiên ca kêu suy nghĩ bình thường thôi."
"Tớ cũng muốn suy nghĩ bình thường, nhưng mà đối thủ mạnh quá."
"Nói xem, có cái gì bình thường hơn không?”
"Mọi người đều mặc âu phục lên có được không?"
"Được thì có được, thế nhưng cảm thấy chẳng có chút sáng tạo nào"
"Chủ đề về thời đại trước thì sao?" Tô Bối suy nghĩ, đề xuất.
"Chủ đề thời đại trước hả?", mấy người lớp trưởng mắt đột nhiên sáng lên,"Như thế nào, nói rõ nghe coi."
Tô Bối: "Đại loại là sẽ vào vai những học sinh ở các thời đại khác nhau."
Lớp trưởng: "Ế, hay đấy."
Người khác cũng cảm thấy rất tuyệt.
"Tớ cũng cảm thấy được đấy."
"Như vậy xem ra là khá bình thường rồi, tuy là giản dị nhưng lại không hề đơn điệu."
"Tớ cũng cảm thấy ổn, thể hiện được phong cách và diện mạo của học sinh qua các thời kỳ còn hay hơn nhiều so với mấy lớp khác hóa trang làm quần ma loạn vũ." (Yêu ma quỷ quái nhảy múa loạn xà ngầu)
"Người lớp khác có phục hay không thì tớ không biết, thế nhưng các giáo viên chắc chắn là sẽ thích, hì hì."
Lớp trưởng võ tay: "Vậy quyết định như vậy đi."
Đổng Văn Kỳ: "Vụ trang phục cần gì cứ giao cho mình đi, các cậu chỉ cần cung cấp số đo của từng người cho mình. Mình cũng có thể nhờ mẹ mình sắp xếp người trong văn phòng của bà qua đây đo cho chúng ta."
Nói rồi, Đổng Văn Kỳ lại túm tay Tô Bối, thấp giọng nói: "Tô Bối cậu yên tâm đi, lần này mình nhất định sẽ nhờ mẹ mình giúp đỡ thiết kế cho cậu một bộ đồ siêu siêu đẹp!"
Nhất định còn phải đẹp hơn bộ đồ biểu diễn lần trước!
Lúc này, trong văn phòng làm việc của chủ tịch Tần Thị.
Thiếu Đổng của Lận gia đang bàn bạc về chuyện "công ty NST" với Tần tiên sinh.
Tần Thiệu: "Tiếng vang do hội triển lãm lần này đem lại rất tốt."
Tần tiên sinh không tiếc lời khen giành cho Lận Thiếu Trì đối với nghi thức thành lập của "công ty NST" và hội triển lãm sản phẩm.
Nghe thấy vậy, Lận Thiếu Trì mỉm cười, nói: "Vẫn phải cảm ơn sự ủng hộ phía Tần tiên sinh ngài."
Nếu như không có sự hỗ trợ của Tần Thị, dự án này có tốt đến mấy. Nếu chỉ dựa vào năng lực của Lận thị, dự án này hoàn toàn không thể đạt được cục diện như ngày hôm nay một cách suôn sẻ như vậy.
Về vấn đề này, Tần tiên sinh không hề tỏ rõ ý kiến.
"Về mảng an ninh mạng, cậu cũng có nghiên cứu sao?" Tần tiên sinh đột nhiên cất tiếng hỏi Lận Thiếu Trì.
Lận Thiếu Trì khẽ ngây ra, thành thật nói: "Nói thật thì, tôi chỉ hiểu về mảng này thôi, còn về phương diện kỹ thuật chuyên ngành, tôi không hề giỏi."
Tần Thiệu: "Sản phẩm ra mắt lần này do ai phụ trách chính?"
Lận Thiếu Trì: "Là một master mà tôi tìm được ở trong "Hồng Khách đại chiến. Đối với mảng này, cô ấy vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa còn có tâm nhìn rất xa. Lần này cả dự án được hình thành nhanh như vậy, toàn bộ là đều dựa vào vị cố vấn này."
"Có điều", ngưng một lát, Lận Thiếu Trì lại nói: "Đối phương không làm full time ở Lận Thị, mà chỉ đưa ra chỉ đạo kỹ thuật cho NST"
Đối diện với ánh mắt hồ nghi của Tần tiên sinh, Lận Thiếu Trì lại cười cười, nói một cách chân thành: "Tôi cũng đang nỗ lực để cho đối phương khai thác tiềm năng của công ty NST, chỉ đáng tiếc là vẫn chưa thành công."
Lận Thiếu Trì: "Nếu như Tần tiên sinh ngài thấy hứng thú, tôi có thể giới thiệu vị master đó cho ngài."
Thấy Tần tiên sinh gật đầu, Lận Thiếu Trì đưa phương thức liên hệ của "q" cho Trần Đức.
Số này là công ty chỉ dùng gọi cho "q" để tiện liên lạc trao đổi.
Sau khi Lận Thiếu Trì rời đi, Trần Đức cầm lấy phương thức liên hệ đó hỏi Tần Thiệu: "Tiên sinh, ngài định tìm "q" này để hoàn thiện vấn đề kỹ thuật an ninh của công ty chúng ta một chút sao?"
Hội triển lãm của NST hôm đó, Trần Đức cũng có ở đó, mặc dù không phải là người trong ngành nhìn không hiểu, có điều Trân Đức đã nhìn ra được những thứ đó có tác dụng rất lớn đối với một doanh nghiệp.
Trân Đức: "Lát nữa tôi sẽ trực tiếp liên hệ với đối phương?"
Tần Thiệu: "Không cần, đưa số cho tôi, tôi tự mình liên hệ."
Tính toán của Tần tiên sinh, Trần Đức chỉ đoán được một nửa: Tần tiên sinh tìm thấy "q" này, một mặt chính xác là vì chuyện an ninh mạng của Tần Thị, mặt khác là vì Tô Bối.
Lúc nghĩ tới buổi triển lãm ra mắt đó, Tô Bối tỏ ra vô cùng có hứng thú mà những sản phẩm đó thể hiện, Tần tiên sinh đang suy nghĩ tới việc tìm cho cô bé một giáo viên chuyên về mảng này một chút.
Tối đến, Tô Bối nằm ườn trên giường, nói chuyện với Lận Thiếu Trì.
Lận Thiếu Trì tìm đống ảnh chụp tại buổi nghi thức thành lập "công ty NST” và lúc ra mắt sản phẩm gửi cho Tô Bối.
"Lận Thiếu Trì": Hôm đó đáng lẽ là cô nên đi.
Trong hàng chữ của Lận Thiếu Trì còn ẩn chứa một sự tiếc nuối.
Tô Bối:
Cô đã đi tới đó rồi.
Trong số những tấm ảnh mà Lận Thiếu Trì gửi qua, còn có mấy tấm, trong đó có thể nhìn thấy bóng lưng giống như người hầu bé nhỏ của cô đang theo sau Tần tiên sinh.
"Lận Thiếu Trì": Buổi triển lãm hôm đó rất thành công.
"Lận Thiếu Trì": Hơn nữa nó đã tạo được tiếng vang rất lớn trong thành phố, hiện tại đã có hơn hai mươi doanh nghiệp muốn ngỏ ý hợp tác rồi.
"q": Vậy thì tốt.
"q": Mọi thứ ở hậu đài trước mắt vẫn tiến hành bình thường, sau khi qua giai đoạn thử nghiệm qua đi, chắc có thể chính thức bắt đầu đưa vào phục vụ được rồi.
"q": Trong giai đoạn thử nghiệm hiện tại, nếu như cần thiết, cũng có thể cung cấp dịch vụ cho một vài công ty, thời gian này có thể coi là thời gian thử nghiệm, miễn phí dịch vụ cho họ.
"Lận Thiếu Trì": Phía cô vẫn sắp xếp công việc ổn thỏa đấy chứ?"
"q": Kiểm soát số lượng phục vụ trong vòng 10 doanh nghiệp thì không vấn đề, ngoài ra, tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian thử nghiệm này lại, hoàn thành kiểm soát trong vòng 3 tháng.
Giai đoạn thử nghiệm kết thúc, bọn họ có thể chính thức bắt đầu kiếm tiền rồi!
"Lận Thiếu Trì": Không gấp, cứ theo kế hoạch ban đầu của cô là được rồi, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
"Lận Thiếu Trì": Cần bất cứ điều gì cứ nói với tôi.
Lận Thiếu Trì còn muốn nói gì đó thì lúc này đồng hồ báo thức của điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhìn đồng hồ báo thứ "9h30" hiển thị trên màn hình điện thoại, Lận Thiếu Trì chau mày, thầm nói: Mới đây mà đã 9h30 rồi.
Lận Thiếu Trì lại gửi cho Tô Bối một tin nhắn: Có phải cô phải đi xử lý công chuyện rồi không?
Sau mấy lần nói chuyện trước đó, Lận Thiếu Trì đã tự tìm ra được một quy luật: Vào buổi tối hình như "q" thường có việc gì đó, mỗi lần hai người nói chuyện tới khoảng 9h30, đối phương sẽ biến mất một trận, sau đó mới trả lời hắn một câu "có chút chuyện, mai nói chuyện tiếp".
Lận Thiếu Trì nhắc nhở như vậy, Tô Bối cũng nhìn đồng hồ.
- Không phải là cô có việc gì, mà là phải tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Bởi vì muộn thêm vài phút nữa thì Tần tiên sinh sẽ tới, kiểm tra xem cô đã ngủ chưa.
"q": Ừm.
"Lận Thiếu Trì": Đi làm đi.
"Lận Thiếu Trì": Còn nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có thức khuya quá.
Tô Bối:
Sao cô lại cảm thấy Lận Thiếu Trì này lại có vẻ nói nhiều hơn mọi khi nhỉ?
Bản thân Lận Thiếu Trì cũng ý thức được điều này: thái độ lúc anh đối đãi với "q" hình như đã xảy ra một chút thay đổi, kiểu thay đổi này là bắt đầu từ đâu chứ?
Hình như bắt đầu từ lúc biết đối phương là con gái.
Về tin tức "q" là nữ, Lận Thiếu Trì biết được từ đám người trong bộ phận kỹ thuật của NST đó.
Do cùng nghiên cứu dự án, nhân viên kỹ thuật của NST không tránh khỏi việc phải tiến hành trao đổi qua điện thoại một chút với Tô Bối.
Thời khắc nghe thấy giọng nữ nhận điện thoại, trong lòng nhân viên kỹ thuật của NST vô cùng kinh ngạc: Lão đại của bọn họ, lại là một cô gái!
Hơn nữa sau khi nói chuyện điện thoại với Tô Bối, đã có rất nhiều kỹ thuật viên bàn luận rằng nghe giọng nói ở trong điện thoại có vẻ như người này tuổi còn nhỏ/"q" nói không chừng mới chỉ là một cô gái trẻ.
"Lận Thiếu Trì": Chúc ngủ ngon.
"q": Ừm, chúc ngủ ngon.
Lận Thiếu Trì cầm lấy điện thoại, rồi lại thất thân một vài giây.
Ban đầu, anh coi "q" là cộng sự kề vai tác chiến, một người bạn có thể dốc bầu tâm sự, giờ thì cảm giác hình như có chút thay đổi rồi, chỉ là trong phút chốc, Lận Thiếu Trì lại không nói ra lời được sự thay đổi đó là thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lận Thiếu Trì, Tô Bối bỏ chiếc điện thoại xuống bằng động tác đầy thành thục, rồi chui vào trong chăn.
Tô Bối để hở nửa đầu ra khỏi cái chăn, mở to tròn mắt nhìn về hướng cửa phòng mà không hề động đậy, cô đang đợi Tần tiên sinh tới để "tuần tra".
Thế nhưng, hôm nay Tô Bối đợi tới cả một lúc lâu rồi vậy mà Tần tiên sinh vẫn chưa tới. Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, Tô Bối cảm thấy cô đã mơ màng buồn ngủ, lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
"K2", trên điện thoại hiển thị một dãy số lạ.
"K2" là chiếc sim mà Lận Thị đưa cho cô, lúc này có điện thoại gọi tới, nếu không phải là tin quảng cáo, vậy có lẽ là một nhân viên nào đó của bộ phận kỹ thuật gọi tới.
Mặc dù đã hơi buồn ngủ rồi, có điều, Tô Bối vẫn ấn nút nghe.
"“Alo, xin chào."
Mãi một lúc lâu không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia trả lời, Tô Bối đặt điện thoại xuống, nghi hoặc nhìn màn hình một cái, sau khi đã xác nhận là "đang trong cuộc gọi" thì lại nói mấy câu "alo" ở trong ống nghe điện thoại.
"Alo? Có nghe rõ không/?”...