Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 38:




-Ngẩn ngơ ra đó làm gì?Vệ sinh mặt mũi rồi đi ăn với tôi.Vì cô mà tôi đói rã ruột đây.

Giọng như đang quát cô nhưng thực ra rất lo lắng cho cô,sợ cô đói nên nhanh chóng đưa cô đi ăn.Anh như này là sao chính anh cũng không hiểu,cô cũng không hiểu.

Buổi tối hôm đó,anh đứng trong phòng làm việc ở nhà đi qua lại gãi cằm suy nghĩ bản thân,anh cảm thấy mình rất khác với trước đây,cảm thấy mình đối với Tường Vy có chút quan tâm lo lắng khác thường,mọi hành động cảm xúc của cô anh rất để ý và đặc biệt có gì đó quen quen với cô mà anh không thể nhớ.Anh nghĩ không ra liền lấy điện thoại tìm một cái tên trong danh bạ rồi nhanh chóng gọi cho người kia.Đầu dây bên kia không để anh đợi lâu liền đã nghe máy.

"Tôi nghe thưa thiếu gia"

\-Ông điều tra cho tôi cô gái tên Võ Tường Vy,tôi sẽ gửi ảnh qua cho ông.Ngày mai phải có cho tôi.

"Dạ được!"

Anh ngắt máy rồi ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công việc còn dang dở ở công ty.

...

Sáng hôm sau cô đi làm sớm như mọi ngày,cô cảm thấy sức khỏe đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn sốt uống thuốc vào liền hạ ngoài ra không có vấn đề gì.Dọn dẹp phòng anh sạch sẽ cô quay trở lại phòng làm việc của mình ngồi đánh máy những văn bản anh giao.

\-Sao chóng mặt quá vậy ta?!

Cô lấy tay đánh vào đầu mình,không hiểu sao sức khỏe dạo này cực kì yếu hay do cô ăn uống không đủ chất dinh dưỡng.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ đã 8h chắc anh đã đến,cô liền đi pha một ly cà phê mang đến trước phòng anh,gõ cửa rồi mang vào.

\-Cảm ơn cô.

Anh nhìn cô cảm ơn xong lại cúi xuống tiếp tục làm ngoài.Tên tổng giám đốc này không làm việc ở công ty thì cũng về nhà làm hầu như rất ít đi chơi.

Cô không làm phiền anh nữa,liền rời đi đóng cửa cẩn thận rồi quay về tiếp tục công việc của mình.

Sau khi cô đi ra anh liền dừng tay đang lật tài liệu nhấm nháp ly cà phê.Cà phê cô pha rất ngon,lúc đầu anh không thích vì nó hơi ngọt nhưng giờ anh cảm thấy rất thích vị vừa ngọt vừa đắng này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên anh khoan khoái vươn tay cầm lấy,ngón tay thon dài đưa điện thoại áp vào tay.

\-Tôi nghe.

"Thưa thiếu gia thông tin cô gái cậu nhờ tôi điều tra tôi đã gửi qua gmail cho cậu rồi."

\-Tốt.

Để lại một từ anh liền tắt máy mở thư xem.Anh nheo mắt nhìn thông tin của cô rồi khóe môi nhếch lên cười.

\-Thì ra là em à.Sao trước kia em thú vị như vậy mà tôi lại không để ý nhỉ?Một thời ngu muội,từ giờ em là của tôi cô gái nhỏ ạ!

Ánh mắt đen tối cùng nụ cười nửa miệng càng làm cho anh như một con sói già đang háo hức sắp săn được con thỏ con.

\*\*\*

Một tuần trôi qua,cô cảm nhận rõ cơ thể mình đang dần yếu đi,cô ăn uống không ngon miệng nên ngày càng ốm đi và nhìn rất xanh xao,cùng với đó cô rất hay chóng mặt và nổi mẩn đỏ ở khắp người.

\-Vy,cô đang nghĩ gì mà đứng thẩn thờ ở đó vậy?

Thấy cô cứ đứng như đang suy nghĩ chuyện gì mà trông ngẩn ngơ nên anh cất tiếng gọi làm cô giật mình.

\-A..không có gì đâu sếp.Tôi đang nghĩ một số chuyện gia đình.

\-Ừm,ngồi xuống đây đi tôi có chuyện nói với cô.

Cô đi đến ngồi vào bộ ghế sofa,anh ngồi đối diện cô,anh nhìn cô rất kĩ cô trông trưởng thành và chín chắn hơn ngày xưa rất nhiều.Nếu cô của ngày xưa thì gặp anh đã nhảy nhót đeo bám thì giờ ngồi trước anh cô vẫn rất tự nhiên hay có lẽ cô đã không cần anh rồi.!Anh không biết,anh đã muốn cô rồi,anh không cho phép cô chạy đi.

\-Cũng chỉ còn 2 tháng nữa là kết thúc thực tập của cô phải không?

\-Dạ..dạ phải!

\-Tôi định sẽ nhận cô vào làm chính thức sau khi hết thực tập.Cô đồng ý không?

\-Sao..sao..tất nhiên là đồng ý rồi.

\-Tốt,làm xong việc rồi thì về phòng làm việc đi.

\-Nhưng tổng giám đốc,sao anh lại giữ tôi lại.

\-Tôi thích!

Nói xong anh bước lại vàn làm việc tiếp tục kí văn kiện,cô làm xong thì cũng về phòng.

"Tách" một giọt máu cam rơi từ mũi cô lên mu bàn tay cô khi cô đang chăm chú đánh báo cáo.Sau đó chảy rất nhiều,cô hoảng hốt lấy khăn giấy nhét vào mũi chặn máu lại rồi vội vàng vào nhà vệ sinh.Cần máu nửa tiếng thì hết chảy nhưng bản thân cô lại cảm thấy mệt mỏi và có gì đó không ổn.

Chợt nhớ đến cô bạn lớp trưởng làm trong bệnh viện lớn ở thành phố liền gọi ngay.Bên kia mất một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng nghe máy.

"Nghe Vy,cậu gọi tớ có gì không?"

\-Cậu bận không mình nói nhanh thôi!

\-Tớ vừa khám cho bệnh nhân xong,có chuyện gì cậu nói đi.

\-Tớ hỏi cậu,dạo này tớ cảm thấy trong người rất mệt mỏi,chóng mặt và hay lên sốt còn chảy máu cam nữa.Tớ có bị gì không?

\-Theo tớ thì do cậu ăn không đủ chất dinh dưỡng,thiếu vitamin C thôi.Nhưng tốt nhất theo tớ thì cậu đến bệnh viện đi tớ kiểm tra kĩ cho cậu.

\-Ừ khi nào rảnh tớ ghé.Thôi cậu làm việc đi nhé.

\-Ừ hẹn một buổi gặp mặt nào đó nhé.

\-Hihi chắc chắn rồi.

Cô rửa mặt xong thì quay lại phòng thì gặp anh đang đi ra.Anh cất giọng gọi cô.

\-Vy,đi ăn trưa với tôi!

\-A..sếp đi ăn đi ạ.Tôi hẹn đi cùng các chị rồi!

\-Sao?Tôi còn không bằng các chị đó của cô à.Giờ có đi không?

\-Sếp..!

\-Tôi đuổi việc họ hay đuổi cô đây nhỉ.?

Huhu,sao anh ta có thể vô lý như vậy nhỉ,cô không đi mà cũng ép cho bằng được,nhưng mà công việc này không thể để mất nên cô đàng gật đầu đi cùng anh.