Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 39:




Anh thấy cô ngồi trong bàn ăn mà cứ chống cằm suy nghĩ vẩn vơ cái gì đấy mà không gắp đồ ăn,anh liền gắp một miếng gà bỏ vào chén cô.

\-Ăn đi suy nghĩ gì thế?Dạo này tôi thấy cô ốm và xanh xao lắm đấy nhá.Ăn kiêng giảm cân à.

Cô giật mình kèm bất ngờ với hành động cùng lời nói ân cần quan tâm cô.Cô nhìn xuống chén xong nhìn anh đáp:

\-Không ạ.Tôi không ăn kiêng gì cả,nhưng dạo này tôi cảm thấy người không được khỏe,cứ mệt mệt sao ấy.

\-Mệt sao?Ăn xong tôi đưa cô đi khám.

\-A không cần đâu sếp,bữa nào rảnh tôi sẽ đi.

\-Không gì mà không,trưa nay tôi cho cô rảnh.Tôi đưa cô đi,cấm cãi.

Cô cúi mặt xuống trả lời với gịong rất nhỏ.

\-Vâng.

Cô thật không nghĩ anh ngày xưa với anh bây giờ thực sự khác nhau qua,anh của ngày xưa thờ ơ lạnh lùng,còn anh bây giờ làm cô có cảm giác vô cùng ấm áp và an toàn khi bên cạnh.Cô đây mới chỉ là thư kí nhưng sự quan tâm ấy của anh một lần nữa khiến cô rung động,trái tim cô lại thổn thức như cô bé năm xưa đã thích anh mãnh liệt.Nếu sau này ai làm vợ anh thì chắc chắn một điều cô ấy sẽ rất rất hạnh phúc,còn cô không biết sẽ gặp người như thế nào có yêu cô,thương cô và che chở cho cô hay không!

Ăn xong anh định đưa cô đi đến bệnh viện thì lại nhận được một cuộc gọi nói ban lãnh đạo có cuộc họp gấp,nên anh đành chở cô về lại công ty hẹn một ngày nào đó sẽ đưa cô đi.Cô cũng không trông chờ ngày đó bởi vì cơ bản cô không mong anh quan tâm cô nhiều để tim cô yêu anh hết mực rồi sau đó lại vỡ mộng thì đớn đau gấp vạn lần.

...
Anh họp xong thì tầm 3h chiều,định đi về phòng làm việc của mình thì lại muốn gặp cô nên kiếm chuyện ghé qua gặp cô.

"Cốc cốc"


\-Vy đem cho tôi ly nước cam.

"Cốc cốc" Không có tiếng trả lời anh lại tiếp tục gõ cửa trong lòng vô cùng sốt ruột vì cơ bản phòng làm việc bị cô khóa trong mà gọi mãi không mở cửa.Lần này anh không gọi nữa mà lấy thế đạp mạnh vào cánh cửa ba lần thì nó bung ra.

Anh thấy cô đang gục mặt trên bàn,anh không chắc là cô đang ngủ vì có ai mà xảy ra nhiều chuyện vậy vẫn ngủ ngon lành được.Anh lo lắng nhăn mặt lay cô thật mạnh.

Bị lay mạnh cô dần dần mở đôi mắt vô cùng mệt mỏi kia lên,nhìn lên thấy gương mặt anh đang nhìn mình một cách đầy lo lắng.Anh hỏi

\-Cô bị sao vậy.Ốm à!

Cô lắc đầu mệt mỏi mà trả lời:

\-Không tôi hơi đau đầu thôi.

Anh nghe cô nói vậy thì không yên tâm cho cô ngồi ở đây một mình,càng không yên tâm mà để cô về nhà.Không nói thêm lời nào,anh cúi xuống nhấc bổng cô gái đang ngồi xoay xoay thái dương kia lên.Bất ngờ vì bị bế lên,cô hét toáng lên.

\-Á anh làm cái gì vậy?Thả tôi xuống ai mà nhìn thấy lại xì xào.

Anh ngó lơ coi như không nghe thấy gì sải bước bế cô vào phòng anh.Anh đặt cô nằm trên bộ sofa,dứt dạt nói.

\-Ở đây nghỉ ngơi tốt cho tôi,không thì tôi đuổi việc đấy.

\-Ơ..sao lại vô lí thế!

\-Không có gì là vô lí cả.Tôi có cái lí của tôi.Nằm xuống!

Anh ra lệnh cô đành nằm xuống,anh đi ra ngoài đóng cửa lại một lát thì quay vào trên tay cầm viên thuốc nói.

\-Uống đi.

Cô nhìn viên thuốc trên tay anh ngạc nhiên thì anh liền nói.

\-Là thuốc đau đầu,tôi không cho cô uống thuốc độc đâu mà lo.

Cô nhận lấy viên thuốc rồi uống xong thì nằm xuống nhắm mắt ngủ.Nhưng không tài nào ngủ được,cô mở mắt ngắm anh đang làm việc.Anh quả thực là đẹp trai,tài giỏi gặp được anh là một cái duyên,được anh quan tâm là một cái phước,còn cái phận thì chắc là không thuộc về cô rồi.

Thấy anh đứng lên cô vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ,lúc anh đi ngang qua cô cô he hé mắt nhìn thì bắt gặp anh đang nhìn cô cười.Trái tim cô đập mạnh vô cùng hơi thở nặng nề như có một cục đá đè lên.Lúc nghe tiếng cửa đóng thì cô liền mở mắt ngồi dậy thở ra,lấy tay xoa xoa trái tim mình.Nó đang không nghe theo lý trí của cô là không được rung động trước anh,con tim cô....đang điều khiển lý trí cô theo nó rồi.

Anh vào cô lại giả vờ nhắm mắt ngủ,anh đặt cái gì đó lên bàn.Dưới chân cô cảm nhận bị hõm xuống chắc là anh ngồi ngay đó rồi.Trong làm thầm nhủ"Đi lại bàn làm đi trời,đừng ngồi đây nữa,tôi khó thở lắm đó." Nhưng anh ngồi nhìn cô hồi lâu sau đó lên tiếng.

\-Dậy uống nước cam đi rồi có sức ngắm tôi tiếp.

Anh..anh sao biết cô nhìn anh.Đã diễn phải diễn cho trót cô vẫn nhắm mắt nằm im như đang ngủ.Cô không nghe anh nói gì thêm nhưng anh vẫn chưa đứng dậy rồi đi.

Bỗng có hơi thở ngay sát mặt cô,cô hoảng hốt mở mắt,mặt anh kề sát mặt cô chỉ cần 1cm thì chạm môi nhau.Cô mở to đôi mắt nhìn anh rụt rè,xấu hổ hỏi.

\-Anh..anh anh anh làm gì vậy?

\-Làm gì em tự biết mà!

\-Ây bậy nha,tôi tôi đẹp nhưng không dễ dãi nha.

\-Vậy sao!

Anh nhướn mày lên hỏi,nhưng vẫn chưa rời người cô.Cô liền lấy tay đẩy anh ra,bàn tay cô chạm vào ngực anh liền e then rụt lại,ngực anh rất chắc,cơ rất rõ.

Anh nhìn thấy cô đỏ mặt thì liền mỉm cười rồi cúi xuống hôn lên trán cô một cái sau đó đi đến làm việc,để lại cho cô một mớ hốn độn trong đầu.Cô nghệch mặt ra suy nghĩ.

"Anh ta bị sao thế,sao lại hôn mình.Anh ta làm vậy là có ý gì?Huhu anh ấy bị sao vậy,tim mình...tim mình sắp vụn vỡ rồi."

Nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ vì thẹn thùng kia,anh cười rồi nói.

\-Ngày mai em chuyển hết đồ qua phòng tôi,từ mai sẽ cùng làm việc chung với tôi.

\-Ủa,sao sao...

\-Không sao gì cả cứ nghe theo tôi.

\-Vâng.

Vậy là từ mai cô sẽ làm việc cùng anh,sẽ luôn đối mặt với anh.Có khi nào một lần nữa lại chìm đắm trong cái bể đẹp trai kia của anh như năm nào nữa không?