Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 37:




Anh nghe cô nói với giọng buồn thì cất lời an ủi.

\-Cô đừng buồn trên đời thiếu gì đàn ông tốt,cô đừng vấn vương nhớ nhung một người không thương mình mãi thế.Còn trẻ cứ xông pha yêu đương nhưng đừng buông thả bản thân là được.

\-Haha tổng giám đốc nói như cao thủ tình trường ấy nhỉ?Chắc là yêu nhiều nên có kinh nghiệm.

\-Không!Tôi chưa từng có người yêu hay yêu ai!

\-Thật sao?

\-Ừm!

Anh cảm thấy đối với người con gái này anh nói hơi nhiều so với bình thường.Lúc trước anh chỉ hỏi xã giao một hai câu rồi thôi,nhưng đối với cô anh có chút thân quen muốn nói chuyện với cô nhiều hơn.

Về đến công ty hai người về phòng làm việc riêng của mình,cô lấy chiếc gương ra soi má,nó hơi sưng lên rồi công nhận cô ta ra tay mạnh thật giờ vẫn còn cảm thấy đau khi chạm vào.

Trước gì ra về,cô qua phòng anh báo cáo công việc,cô lần lượt đọc những công việc cuộc hẹn gặp đối tác cho anh nghe trong khi anh vẫn mải miết gõ máy tính.Đọc xong cô để bảng báo cáo lên trên bàn rồi cúi xuống chào anh.

\-Tôi về trước thưa tổng giám đốc.

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô,thấy má cô sưng lên thì liền chau mày hỏi.

\-Sưng thế kia đã thoa thuốc gì chưa?

\-Dạ chưa!

Anh không nói mà đưa tay kéo hộc tủ lấy đưa cho cô một tuýp thuốc giảm sưng đau.Cô nhận lấy rồi cảm ơn anh.

\-Cảm ơn tổng giám đốc!

\-Không có gì do tôi mà cô mới bị.

\-Haa vậy mai mốt tôi bị cô ta làm gì thì đều là do anh gây ra rồi,nhớ phải chịu trách nhiệm với tôi đó hehe.

\-Cô muốn bị đuổi không hả?

\-Không không tôi đi về đây!

Cô nhanh chóng chuồn lẹ ra ngoài vui vẻ xách túi đi về.Ấn tượng của cô đối với anh dần thay đổi,cô thấy anh không hẳn lạnh lùng như vẻ bề ngoài nói chung tiếp xúc lâu cô thấy anh chẳng có gì đáng sợ.

Anh nhìn thấy bóng dáng lăn tăn của cô chạy ra khỏi phòng khi nghe anh dọa thì liền bật cười.Cô bé này thật thú vị,gặp cô anh như được tiếp thêm năng lượng.Anh dừng công việc thoải mái đi về,lái xe ra khỏi công ty anh vẫn thấy cô ngồi ở trạm xe buýt đợi xe,lần này là cầm điện thoại nhắn tin với ai mà tâm trạng trông rất vui vẻ khiến anh có đôi chút tò mò.

Cô đang ngồi chờ xe buýt thì có tin nhắn đến,là Bùi Chí Vĩnh anh ta nhắn tin cho cô.

"Em làm về chưa?"

\-Em đang đợi xe buýt.

"Nếu có anh thì em sẽ không cực vậy,anh xin lỗi"

\-Thôi đi em thấy bình thường,không có anh còn vui hơn!

"Hừm sao lại vui hơn?"

\-Thì không ai quấy rầy lải nhải bên cạnh em nữa!

"Anh phiền vậy sao?haha"

\-Ừ rất phiền.Vậy nên ở bên đó ráng mà giữ gìn sức khỏe, quản lí công ty cho tốt,làm đứa con hiếu thảo cho ba mẹ đó biết chưa?

"Dạ biết rồi chị ơi dặn hoài.!"

\-Dặn anh không thừa.Bên đó đã làm quen em nào chưa?

"Chưa còn nhớ em lắm!?"

\-Thôi đi ông tướng đừng xạo ke.

"Anh nói thật đó,khi nào mệt mỏi thì về bên anh nhé!"

\-Haha không dám mệt đâu.

"Này..?sao cứ cự tuyệt anh mãi thế.Giận"

\-Trẻ con vẫn không thể lớn mà haha.

"Ừ vậy đấy kệ anh.Khi nào rảnh anh về thăm em nhé"

\-Không cần đâu.

"Em không cần nhưng anh cần,quyết thế nhé.Em về nhà an toàn anh đi họp đây.Bái bai?"

Cô cất điện thoại vào túi chờ thêm một lúc thì xe buýt cũng đã tới.

Sáng hôm sau tỉnh dậy cô cảm thấy trong người vô cùng mệt mỏi trán hơi ấm,chân tay đau nhứt rõ ràng hôm qua rất khỏe nhưng sao giờ lại mệt vô cùng,cô cố gắng đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.Cô đi ra ngoài ăn sáng xong thì ghé hiệu thuốc mua mấy liều thuốc hạ sốt cùng những triệu chứng đau của cô.Đến phòng làm việc cô uống thuốc xong ngồi dựa vào ghế ở bàn làm việc,đôi mắt lim dim rồi đi vào giấc ngủ.

Anh đi vào phòng làm việc,thường thì giờ này đã thấy cô đã dọn dẹp xong và có sẵn một tách cà phê thơm ngát cho anh nhưng nhìn căn phòng thì có vẻ chưa ai động tới.Anh bước sang phòng kế bên là phòng làm việc của cô.Gõ cửa muốn gãy tay mà không ai trả lời,anh xoay tay nắm cửa bước vào.Trên ghế làm việc một cô gái đang nhắm mắt ngủ,khuôn mặt có vẻ rất mệt mỏi.Anh tự hỏi buổi chiều hôm qua còn thấy cô rất vui vẻ nhanh nhẹn nhưng chỉ sau một đêm thì thấy cô liền xuống sắc như vậy.Anh tiến lại gần trên bàn còn vương vãi vỏ thuốc,đưa tay sờ trán thì cảm thấy cô rất nóng sốt rất cao.Gọi mãi cô vẫn mê man không tỉnh,anh luống cuống bế cô nằm suống sofa rồi đi lấy nước nóng lau mặt cô rồi đắp lên trán cho hạ nhiệt.Anh còn định nếu không hạ thì sẽ đưa cô tới bệnh viện.Nửa tiếng sau thì nhiệt độ cơ thể cô đã giảm nhưng vẫn chưa tỉnh ngủ.Có lẽ thuốc có chất an thần để giảm đau nên cô mới như thế.

Đến đầu giờ chiều thì cô giật mình tỉnh dậy,dụi dụi mắt cô xem đồng hồ trên tay.

\-Thôi chết rồi nãy giờ ngủ quên mất.

Nhìn chiếc khăn rơi trên người cô,lòng không khỏi thắc mắc nó từ đâu ra và ai đưa cô thề trên ghế ra sofa thì anh mở cửa đi vào.

\-Sếp tôi xin lỗi lúc nãy tôi mệt quá nên ngủ quên.

Cô đoán anh sẽ làm một màn giáo huấn thật kinh điển cho cô từ trước đến giờ chưa có nhưng nào ngờ anh lại nhẹ nhàng ôn nhu hết sức,anh kéo cô ngồi xuống sofa rồi lấy tay đưa lên trán.

\-Ừm hết sốt rồi đó.

"Thình thịch,thình thịch"cô nghe rõ nhịp tim cô đang đập rất mạnh,khuôn mặt cô đỏ ửng lên.Hành động này của anh rất chi là ấm áp cô không chịu nổi đâu,sẽ tự nguyện đổ mà khỏi cần cưa đó.

\-Cô ở một mình phải không?

\-Phải..phải

\-Ở một mình thì càng phải chăm sóc tốt bản thân đó,lần này tôi bỏ qua lần sau bệnh mà còn đi làm tôi trừ hết lương.

\-Ơ..

Anh tổng này kì lạ ghê,người ta thì bắt nhân viên đi làm kể cả ốm đau không thì trừ tiền còn anh thì đau mà đi làm không nghỉ ở nhà bị trừ tiền.Mấy ông lớn thật khó hiểu.