Vậy thì hãy chờ xem?!
Dưới quảng trường, một trăm luyện đan sư đang chú tâm luyện chế đan dược của chính mình. Lúc này ai ai cũng dốc hết toàn bộ khả năng của bản thân và không tiếc hao hụt tinh huyết của bản thân.
Nhìn ở trên cao, một trăm vị luyện đan sư đều bị bao bọc bởi những ngọn lửa đầy màu sắc và nhiệt lượng tỏả ra khủng bố vô cùng.
Ở phần thứ nhất, những thiên kiêu luyện đan tuy rất có năng lực nhưng hỏa diễm vẫn còn yếu và tinh thần lực chưa đủ mạnh để đạt tới đẳng cấp khống hoa nên dưới quảng trường không có quá nhiều nhiệt lượng.
Nhưng hiện tại, ở dưới quảng trường nóng tới mức khiến những người ngồi quan chiến ở trên khán đài cũng cảm thận được nhiệt lượng nó nóng tới mức nào. Ngay cả họ có dùng chân nguyên để ngăn cản nhưng như thế vẫn không đủ.
Thấy dáng vẻ không chịu nổi và mổ hôi nhề nhại thì những vị trưởng lão của Đan Tông tung ra toàn lực của mình để tạo thành một màn chắn bao bọc toàn bộ quảng trường để ngăn chặn nhiệt lượng toả ra.
Ngồi ở trên cao, năm vị giám khảo nhìn khung cảnh phía bền dưới thì cảm thán.
"Nhìn những người phía dưới khiến ta nhớ lại khung cảnh của ta lúc xưa, thời điểm đó cũng kịch liệt giống như bây giờ. Thật hoài niệm."
"Ding vay, luc do nam ngudi ching ta cung tung la nhung ngudi canh tranh lan nhau nhung sau lan thinh hoi do
mới tạo được mối quan hệ được đến như bây giờ."
"Ta cảm thấy trong lòng đang rất rạo rực và háo hức giống như bản thân đang trực tiếp tham gia vậy. Giờ nghĩ lại, lúc xưa ta bất phân thắng bại nên ta có ý này, không biết các vị thấy thế nào?"
"Đợi thịnh hội kết thúc, ta thi đấu một phen. Để xem các vị trong một thời gian dài như vậy đã đạt tới trình độ nào?"
"Ý tưởng này rất hay, ta không có ý kiến."
"Ta cũng vậy,..."
Ở bên dưới quảng trường!
Đế Nguyên Quân nhàn nhã đánh ra một đạo hoa diễm màu đen bao trùm toàn bộ đan lô và dung nhập vào bên trong rồi dùng sức nóng thiêu đốt toàn bộ linh dược. Chẳng mấy chốc, toàn bộ linh dược dần hóa thành những mẫu vụn trông giống như bị cháy đen.
Tiếp đó, hắn đánh ra một đạo tinh thần lực đánh mạnh lên những mẫu vụn khiến chúng bị ép thành bột mịn trôi nổi trong đó.
Ngưng tụ chân nguyên trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo kình khí dung nhập bên trong đan lô và khoé miệng lầm nhẩm như đang đọc một loại côt tự nào đó mà không một ai hiểu được.
Chỉ thấy những bột mịn như bị một làn gió xoáy nhẹ nhàng thổi bay và tất cả đều bị cuốn về phía trung tâm đan lô nhưng chúng vẫn chưa thể kết lại với nhau.
Cắn nhẹ đầu ngón tay, Đế Nguyên Quân cho một giọt máu rỉ xuống vị trí trung tâm thì những bột mịn như bị thứ gì đó hút lại. Chúng bao bọc xung quanh giọt tinh huyết rồi tích tụ thành một quả cầu màu đen.
Tiếp tục đọc khẩu quyết, viên đan dược dần dần thành hình và tinh huyết ở bên trong dần thẩm thấu ra ngoài tạo thành những sợi tơ màu đỏ chạy khắp bề mặt bên ngoài.
Nhìn viên đan dược đen kịt đang trôi lơ lửng, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo hoa diễm nuốt trọn lấy nó rồi từ từ thiêu đốt để tinh lọc toàn bộ tạp chất và đẩy phẩm chất của nó lên cao.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đang gấp gáp để luyện chế đan dược của mình, trông ai ai cũng tất bật, đầu tắt mặt tối.
Bống, có một thanh âm vang lên phá tan bầu không khí nặng nề bao trùm toàn bộ đấu trường và cũng khiến rất nhiều người phải liếc mắt nhìn. Giọng nói đó phát ra từ một vị trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, trên người chỉ mang một bộ y phục đơn sơ chứng tỏ hắn không phải người thuộc về bất cứ tông môn nào cả.
"Đan dược của ta đã luyện xong."
Nghe thay âm tràn đầy sự tự tin đó khiến nhiềun người khôi khỏi giật mình.
"Cai gi? M6i qua bao เลิน ch?"
"Từ khi bắt đầu đến giờ còn chưa được một canh giờ nữa? Tên đó đã làm bằng cách nào vậy?"
"Nhìn màu sắc của viên đan dược và dược lực nó phát ra thì ít nhất cũng đạt tới thất phẩm đan dược."
"Trời đất, thất phẩm đan dược mà hắn luyện còn chẳng đến một canh giờ? Rốt cuộc hắn đã dùng cách gì vậy?"
".".
Bỏ mặc những lời bàn tán xung quanh, trung niên nhân mang theo viên đan dược rồi đi về phía năm vị giám khảo với dáng vẻ tự tin.
"Tiểu bối Chương Dã, là một luyện đan sư tán tu. Ta rất vinh dự khi được tham dự Đan Tông thịnh hội nên muốn mang đến một loại đan dược do ta sáng tạo và rất mong nhận được sự đánh giá của năm vị giám khảo."
Nói xong, hắn đặt viên đan dược lên bàn rồi nói.
"Đan dược này được tạo ra từ một trăm hai mươi ba loại linh dược khác nhau, trong đó ta sử dụng Bồ Tu Căn địa cấp linh dược làm chủ đạo. Công dụng là bồi bổ khí huyết, điều hòa chân nguyên và xua tan tâm ma trong quá trình đột phá."
"Vì đây là loại đan dược ta tự ngộ rồi tạo nên nếu có gì thiếu sót thì mong năm vị giám khảo có thể chỉ điểm và xin hãy đặt cho nó một cái tên để xem nó như một điểm nhấn của tiểu bối khi tham dự lần đầu tiên."
Năm vị lão giả nhìn viên đang dược ở trên bàn thì thẩm gật đầu, ánh mắt nhìn Chương Dã lộ vẻ thán phục.
"Ngươi thân là một tán tu, không có tông môn bồi dưỡng, không có thế lực chống lưng mà có thể đi được đến bước này là một điều rất đáng khen."
"Ta phải công nhận năng lực và thiên phú của ngươi rất xuất chúng."
"Nói về viên đan dược này, ta chỉ thấy nó vẫn còn thiếu sót ở phần trung hòa dược lực. Ta nghĩ ngươi nên bổ sung thêm một vài loại linh dược giúp trung hòa các loại dược lực lại với nhau thì sẽ tốt hơn."
"Ngoài ra thì ta thấy nó gần như đã hoàn hảo, chúc mừng ngươi."
"Còn về việc đặt tên, ta nghe ngươi nói linh dược chủ đạo là Bồ Tu Căn vậy thì hãy đặt tên nó là Tu Căn Đan đi."
Chương Dã nghe thấy vậy thì vui vẻ gật đầu đáp.
"Đa tạ các vị giám khảo đã chỉ điểm."
Nói xong, hắn định quay người rời đi thì Cổ Âm trưởng lão liền lên tiếng hỏi hắn.
"Chương Dã, trước khi ngươi rời đi thì ta có một lời mời. Ta thay mặt Đan Tông mời ngươi nhập tông và trở thành trưởng lão ngoài môn."
"Nếu như ngươi đồng ý gia nhập thì ta sẽ đảm bảo tài nguyên cho ngươi tu luyện và chỉ điểm giúp ngươi sớm đột phá bát phẩm luyện đan sư."
"Dựa vào thiên phú của ngươi thì khi gia nhập Đan Tông, ngươi sẽ không dừng lại ở bát phẩm. Hai trăm năm sau ngươi chắc chắn đột phá cửu phẩm."
"Đó chính là lời hứa của ta dành cho ngươi."
Thanh âm của lão vang vọng khiến toàn bộ quảng trường tạo nên một đợt tranh luận. Tất cả những người có mặt đều phải ổ lên vì không thể tin được.
"Ta vừa rồi có phải nghe nhẩm hay không?"
"Đan Tông cả trăm năm nay chưa bổ nhiệm bất cứ ai trở thành trưởng lão vậy mà hồm nay lại chủ động mời một tán tư?"
"Thiên phú của tên đó cao như vậy sao?"
Không chỉ có những người quan chiến kinh ngạc mà những người đang tham gia phía bên dưới mới cảm thấy gấp gáp hơn bao giờ hết.
Trong lòng họ lúc này cảm thấy rất ghen tị và tự trách bản thân vì sao không phải là người mang lên viên đan dược tốt đầu tiên. Nếu không thì người được mời là họ chứ không phải tên Chương Dã đó.
Không chỉ dừng lại ở đó, bốn người khác nhìn Cổ Âm trưởng lão với ánh mắt có phần tức giận.
"Ngươi vẫn chưa chịu bỏ đi cái tính này? Mỗi lần thấy cái gì tốt hoặc gặp một hạt giống tốt là ngươi đều tranh trước tiên."
"Trước đây ta đã nhường ngươi rất nhiều nhưng lần này thì không."
Ánh mắt bốn người nhìn Chương Dã rồi nở một nụ cười nhẹ.
"Cũng giống như lão già Cổ Ẩm kia nói, ta cũng thay mặt Đan Điện mời ngươi về nắm giữ vị trí trưởng lão ngoại môn. Ta sẽ đảm bảo ngươi có tài nguyền tu luyện dồi dào, ta cũng sẽ đích thần chỉa đạo và tặng cho ngươi bí pháp luyện đan của tông ta để giúp ngươi sớm đột phá."
"Hừ, hai người các ngươi đừng có tranh dành với ta. Chương Dã, ta thay mặt Đan Chính Đường mời ngươi gia nhập. Ta cũng sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho ngươi và sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện, chỉ cần trong tầm của ta thì ta chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"Haha, các ngươi chỉ có nhiêu đó mà cũng muốn tranh giành nhân tài với ta sao?"
Một vị lão giả đập bàn đứng dậy, ánh mắt lão nhìn Chương Dã rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập dưới trướng ta, ta không chỉ cho ngươi tài nguyên mà còn đảm bảo ngươi sẽ được Thánh cấp luyện đan sư chỉ điểm."
"Nếu như ngươi thể hiện tốt, nói không chừng có thể trở thành đệ tử của người đó cũng nên."
Lời nói vừa dứt, toàn trường triệt để im bặt!
Bọn họ không ngờ, một người luyện đan sư tán tu vậy mà có cơ hội được Thánh cấp luyện đan sư chỉ điểm!