Được năm vị giám khảo mở lời mời, Chương Dã không giấu được sự phấn khích của mình. Hắn kính cần cúi đầu rồi vui vẻ nở một nụ cười đáp.
"Được các vị giám khảo xem trọng là phúc phần của Chương Dã, tiểu bối cảm thấy rất vui mừng và trân trọng trước những lời đề nghị đó. Vì mỗi người đều có những điều kiện và thể lực lớn nên tiểu bối cảm thấy phân vân."
"Rất mong các tiền bối lượng thứ và cho ta thêm thời gian suy nghĩ. Đợi đến khi thịnh hội kết thúc, Chương Dã
chac chan se co cau tra Idi."
Năm vị giám khảo nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
"Vậy đợi sau khi thịnh hội kết thúc, bọn ta sẽ đợi câu trả lời của ngươi."
Được sự đồng ý, Chương Dã một lần nữa cúi đầu thi lễ rồi quay người đi xuống dưới trước ánh mắt ghen tị và ganh đua của đám người.
Quay lại vị trí, Chương Dã liếc mắt nhìn những người xung quanh rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Các vị tốt nhất nên tập trung vào việc luyện đan của mình đi thì hơn. Nếu như để tác nhân bên ngoài ảnh hưởng thì không nên đâu?"
Câu nói của hắn nghe rất nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu trong đó là sự châm biếm không hề nhẹ. Đối với những người đang có cự ghen ghét đối với hắn thì đó chẳng khác gì một lời khiêu khích trắng trợn mà họ không thể phản bác.
Tuy ý của hắn nói không sai, trong lúc luyện đan không nên để tác nhân bên ngoài làm ảnh hưởng và rất dễ mất tập trung để rồi thất bại sẽ là một điều rất đáng trách. Nhưng lời nói của tên Chương Dã càng khiến trong lòng họ thêm một phần ghen ghét.
Thấy dáng vẻ tức giận của đám người xung quanh thì hắn không giấu được nụ cười đắc ý vì mục đích gây phân tâm của hắn đã thành công.
Ngay sau đó không lâu, bỗng có một tiếng nổ lớn khiến đấu trường có một đợt rung lắc mạnh. Vụ nổ đó xuất phát từ một người đứng ở trung tâm của đấu trường, người đó mặc dù không phân tâm nhưng trong quá trình luyện đan lại phạm phải lỗi sai mà không ai mong muốn.
Đứng ở trên cao, Cổ Âm trưởng lão lắc đầu thở dài.
"Đáng tiếc, người đó ta đã nghe qua một chút danh tiếng lúc trước. Là một lục phẩm luyện đan sư đỉnh phong rất có tiềm lực, có lẽ hắn muốn dựa vào lần này để đột phá thất phẩm nên mới chọn luyện đan vượt cấp."
"Ban đầu mọi chuyện đều đã rất tốt và hắn rất tỉ mĩ khi điều phối linh dược. Nhưng lúc cuối lại hơi hấp tấp, đan chưa thành mà bắt đầu việc thăng cấp phẩm chất dẫn đến linh dược chưa được trung hòa mới khiến đan lô phát nổ."
"Dù sao thì thất bại lần này sẽ khiến hắn nhận một bài học và lần sau hắn chắc chắn sẽ thành công đột phá."
Một giám khảo khác nghe thấy vậy cũng gật đầu.
"Ta ban đầu cũng để ý và hy vọng hắn sẽ là một trong những người đứng đàu nhưng vẫn còn thiếu một chút. Nếu như có thể thuận lợi đột phá thất phẩm thì ta cũng có thể cho hắn lời mời."
"Rất nhanh hắn sẽ đột phá thất phẩm nên lúc đó đề nghị vẫn chưa quá muộn."
Ở dưới quảng trường!
Đám người nghe thấy tiếng nổ lớn thì giật mình, có nhiều người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng vì sợ bản thân cũng bị cuốn vào trong đó. Đứng dưới sức nóng, bầu không khí nặng nề, ganh đua lần nhau khiến ai ai cũng cảm thấy bồn chồn và vô tình tự gây áp lực lên chính bản thân.
Sau đó không lâu có những tiếng nổ lớn thi nhau vang lên khiến bầu không khí của quảng trường càng nặng nề hơn và họ càng ngày càng cảm thấy lo lẳng.
Nhìn những người xung quanh đang chật vật để hoành thành những bước cuối cùng khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy thật buồn cười khi bọn họ đứng ở đây đều là những luyện đan sư có cấp bậc không thấp.
Vậy mà họ lại mắc những sai lầm ngớ ngẩn như vậy!
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Chương Dã rồi nở một nụ cười khẩy.
"Có vẻ ý định của tên đó đã thành công."
Cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, Chương Dã liếc mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm nhưng giữa hàng vạn người như thế này thì chẳng khác gì mò kim đáy bề.
"Thật kỳ lạ, ta vừa rồi có cảm giác ai đó đang nhìn mà nhỉ? Chẳng nhẽ ta cảm nhận sai? Điều đó là không thể?"
Trong lúc mọi thứ xung quanh đang trở nên hỗn loạn, bỗng có một người mang theo đan dược của mình đi lên với dáng vẻ tự tin không kém tên Chương Dã.
Người đó không phải ai khác mà chính là tên Chân Hằng!
"Chân Hằng, tông chủ Đan Minh, gặp qua các vị tiền bối."
"Lần thịnh hội này ta mang đến một viên đan dược lục phẩm đỉnh phong tên là Phá Chính Đan. Công dụng của viên đan dược này là giúp những cường giả tu luyện nhục thể phá vỡ giới hạn, gia tăng khí huyết và tôi luyện nhục thân thêm một bậc."
"Ban đầu ta có ý định sẽ đột phá thất phẩm luyện đan sư nhưng nghĩ lại thì điều đó khá nguy hiểm trong lúc này nên chọn phương pháp an toàn."
"Xin mời năm vị giám khảo."
Nhìn dáng vẻ tự tin của hắn ta, Cổ Âm trưởng lão gật đầu.
"Khả năng của ngươi đã mạnh hơn lúc trước không ít, có lẽ thời gian này ngươi đã cố gắng rất nhiều."
"Tuy ngươi lựa chọn an toàn nhưng thể hiện rất tốt, trong cùng bậc thì ngươi chính là một trong những người có năng lực nhất."
"Về viên đan dược này thì ta thấy nó rất tốt và không có gì để chỉ điểm cho ngươi. Ta hy vọng, sau khi ngươi đột phá thất phẩm thì hãy cống hiến nhiều hơn nữa. Sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành một trong những người dẫn đầu trong giới luyện đan ở Tây Vực."
Chân Hằng nghe thấy vậy thì vui mừng gật đầu đáp.
"Đa tạ trưởng lão đã xem trọng, Chân Hằng cảm thấy rất vinh hạnh."
Đi xuống dưới, Chân Hằng đi ngang qua Mục Thư Hàng rồi buông lời xỉa xói.
"Mục tông chủ, coi bộ ngươi vẫn kém như trước nhỉ? Lần này ngươi lại đứng sau lưng ta nữa rồi?"
"Ngươi nhớ thể hiện cho tốt, nếu không ta sẽ cảm thấy rất thất vọng lắm đó?"
Nghiến răng nuốt xuống cơn tức, Mục Thư Hàng thở ra một hơi rồi giữ vững sự bình tĩnh và dốc hết toàn bộ tâm trí vì viên đan dược.
Càng về cuối, sức nóng càng ngày càng lớn và có rất nhiều người đã luyện xong và mang lên để đáng giá.
Một lúc sau!
Mục Thư Hàng mang theo viên đan dược đi lên, ánh mắt hắn nhìn năm vị giám khảo lộ vẻ mong chờ nói.
"Tông chủ Dược Vương Cốc, Mục Thư Hàng gặp qua các vị tiền bối."
"Lần thịnh hội này, vẫn bối mang viên đan dược dự thi là Tục Nhân Đan lục phẩm đỉnh phong. Mong năm vị tiền bối xem xét."
Một vị lão khảo vươn tay lấy viên đan dược vào trong tay rồi lên tiếng.
"Danh tiếng của Dược Vương Cốc ta lúc trước đã từng nghe qua, tuy trong quá khứ các ngươi là một thể lực luyện đan rất có triển vọng nhưng về sau lại lụi tàn dần dần."
"Ta ban đầu còn cảm thấy hơi tiếc nhưng hiện tại đã cảm thấy tốt hơn một phần."
"Viên đan dược này của ngươi được luyện rất tốt, khả năng khống hoa và điều phối rất chính xác. Nhiệt độ luyện đan được duy trì rất ổn định, nói chung thì ngươi đã làm rất tốt."
"Nhưng hơi tiếc một chút, ngươi vẫn còn một chặng đường nữa mới có thể đột phát thất phẩm. Ta hy vọng ngươi sớm ngày làm được."
Đáp lại, Mục Thư Hàng gật đầu thi lễ trả lời.
"Đa tạ tiền bối, Thư Hàng sẽ cố gắng hơn nữa."
Khi đi qua chỗ Chân Hằng đang đứng thì hắn ta dùng ánh mắt khinh thường rồi nở một nụ cười nói.
"Chà, thể hiện của ngươi cũng không tồi nhưng mãi cũng chỉ là kẻ đứng sau mà thôi."
Mục Thư Hàng nghe thấy thanh âm đáng ghét thì bĩu môi, hắn cũng không để ý mà đi lướt qua và mặc kệ những lời châm chọc của hắn ta ở sau lưng.
Về cuối, những người khác cũng đã hoàn thành và chỉ còn lại một mình Đế Nguyên Quân đang nhàn nhã đứng ở đó.
Thấy chỉ còn một mình vẫn chưa hoàn thành, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
"Coi bộ đến lượt của mình rồi?"
"Có lẽ chỉ cần như thế này cũng đủ vượt qua rồi nhỉ?"
Nói xong, hắn thu lại hỏa diễm rồi nắm chặt viên đan dược đi lên trước ánh mắt tò mò của đám người. Hơn hết, đám người Dược Vương Cốc đều hướng ánh mắt đầy mong chờ.