Cũng chính vì thế mà Tống Mạn An liền trở nên sợ hãi trước thái độ của Đặng Trạch Minh mà run nhẹ người, tấm di ảnh của Ninh Lâm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.
Tống Mạn An chòm người tới, bàn tay nhỏ lay lay nhẹ cánh tay đang run rẫy của Đặng Trạch Minh, cô đã mất đi Ninh Lâm rồi, bên cạnh bấy giờ chỉ còn lại mỗi Đặng Trạch Minh, anh cũng giận cô, cô biết phải thế nào đây, nài nỉ xuống nước Tống Mạn An sụt sùi: “Minh Minh anh đừng nổi giận có được không?”
“Em hứa sẽ ngoan mà... Em sẽ chăm sóc tốt cho con của mình!” Tay đưa nhẹ xuống phần bụng mình Tống Mạn An cam kết.
Xong rồi lại loạng choạng mà đưa lên quệt đi nước mắt: “Em không khóc nữa có được không?”
Nhìn sâu vào đôi mắt đã chèm nhem lệ cay của Tống Mạn An mà lòng trở nên xót xa, chòm người tới ôm nhẹ lấy Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng cô: “An An, em biết anh và Ninh Lâm trước đây đối với em thế nào rồi đấy!”
“Dù có như thế nào đi nữa Ninh Lâm và anh cũng chỉ muốn em được sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi!”
“Nếu bây giờ em muốn quay trở về bên cạnh Bạch Nhược Quân anh cũng chẳng cấm cản, chỉ mong rằng em có thể suy nghĩ kĩ trước khi quyết định mà thôi!”
Nói rồi Đặng Trạch Minh lại đưa anh mắt nhìn qua khung cửa sổ, nơi bên ngoài có một người đàn ông vẫn còn đang đứng đấy, đã mấy ngày qua rồi bất kể nắng mưa, bất kể sương gió lạnh thấu da thịt, người đàn ông ấy vẫn kiên trì đứng ở đó chưa một lần rời đi.
Có lẽ cũng đã sắp hết khả năng chịu được sau mấy ngày liền rồi.
Thu hồi tầm mắt đẩy nhẹ người Tống Mạn An ra, Đặng Trạch Minh vỗ vỗ nhẹ vào vai của cô: “Xuống gặp cậu ta đi!”
Đầu lắc lắc nhẹ Đặng Trạch Minh đứng lên thở dài một hơi: “Đứng lâu như thế chắc là sắp không trụ được rồi!”
Nói rồi Đặng Trạch Minh chỉ nán lại ít lâu nhìn Tống Mạn An lần nữa cho an tâm rồi mới rời đi.
Cánh cửa phòng vừa đóng, Tống Mạn An liền gục đầu tựa gối mà chảy dài nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn qua khung cửa thì lại nhìn thấy Bạch Nhược Quân vẫn đang đứng đấy, đầu hướng lên trên phòng mình không biết mỏi.
Đã mấy ngày như thế rồi, nhiều lúc Tống Mạn An cũng thấy phiền vì luôn có ánh mắt chăm chăm như đang theo dõi mình, nhưng rồi cũng lười phải đối mặt mà làm ngơ chẳng muốn quan tâm đến.
Bấy giờ Đặng Trạch Minh nhắc đến mới biết thời gian không ngờ lại trôi qua nhanh đến như thế, đã mấy ngày rồi chứ không phải là mấy tiếng đồng hồ nữa. Nhưng rồi can đảm trong Tống Mạn An lại không có, lần nữa cô lại quyết định mặc kệ người ta.
Cả người đầy mệt mỏi, Tống Mạn An vịn vào tường mà đứng lên đi đến bên giường, vén tấm chăn ấm chui người vào trong mà nằm xuống, nằm trong tấm chăn ấm, bất giác Tống Mạn An lại nhỏ lệ vì người đứng ở bên ngoài khung cửa kia, dạo này thời tiết trở lạnh, đêm muộn còn có sương xuống, sức người lại có giới hạn mà làm sao có thể chịu được cái rét của trời đêm đến mấy ngày liên tiếp.
Khi tâm trí đã đủ tỉnh táo để nghĩ đến những chuyện khác, thì Tống Mạn An lại không đành lòng nhìn người ta vì mình mà lại như thế.
Vén tấm chăn ấm ra khỏi cơ thể mình Tống Mạn An chống tay ngồi dậy, quệt nhẹ đi nước mắt mà xuống khỏi giường, mang dép đi đến bên khung cửa sổ, hướng tầm nhìn đặt tiêu cự xuống người phía dưới đang run lên vì lạnh, mặt mày đã tái xanh đầy nhợt nhạt mà xoay lưng đem theo một chiếc khăn ấm đang vắt ở trên giá để đồ màra khỏi phòng.