Trong từng bước chân có phần hơi dồn dập, Tống Mạn An từ trên lầu đi ra đến cửa lớn, nhưng rồi lại do dự một lúc lâu, cửa vẫn chưa được mở.
Tống Mạn An cứ thừ người đứng đó, cánh tay cô vừa vươn tới tay nắm cửa nhưng rồi lại thu về đầy suy tư, mãi một lúc lâu Tống Mạn An mới có thể quyết tâm dứt khoát mở cánh cửa ra.
Một ánh mắt từ bên ngoài ngay tức khắc bị thu hút bởi tiếng cót két của cánh cửa, Bạch Nhược Quân cả người lạnh buốc, mi mắt đã nặng trĩu đến mở lên còn khó khăn, gắng tĩnh lặng mà nhìn từng bước chân đang tiến gần đến chỗ của mình.
Nhích nhẹ người như muốn đón lấy bước chân của Tống Mạn An, ấy vậy mà không ngờ Bạch Nhược Quân lại chao đảo bởi đôi chân đã cứng như đá, ngay lập tức vịn tay vào chiếc xe để giữ vững lực, đôi môi đã tím tái Bạch Nhược Quân gượng cười mà nhìn Tống Mạn An trước mặt nhưng rồi cổ họng khô khốc lại chẳng thể thành câu mà chỉ thốt lên một hai tiếng: “An An!”
Đứng ở một khoảng cách không qua xa cũng chẳng quá gần, Tống Mạn An quan sát kĩ tình trạng hiện tại của Bạch Nhược Quân, tuy cũng có phần hơi lo ngại, nhưng rồi lại chẳng đủ bao dung mà chạy đến đỡ lấy anh, cô chỉ đứng đó không lạnh cũng chẳng đến mức quá nhạt nhẽo mà vươn tay đưa chiếc khăn đến trước mặt của Bạch Nhược Quân mà thốt lên: “Anh về đi!”
Vẻ mặt bỗng chóc xìu xuống, nụ cười trên môi gắng thế nào cũng chẳng thể giữ nổi, mi mắt Bạch Nhược Quân chăm chú mà nhìn Tống Mạn An, bước chân bước thêm một bước nới gần khoảng cách, anh vươn tay chạm đến chiếc khăn trên tay của Tống Mạn An nhưng thực chất là muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thế nhưng chưa gì đã bị Tống Mạn An dứt khoát cắt đứt ý định mà buông tay ra, để lại cho Bạch Nhược Quân một khoảng trống đến não lòng.
Bàn tay lớn run rẫy, Bạch Nhược Quân cầm chiếc khăn trên tay vô lực mà thu về, gắng gượng chút sức lực còn lại trong người mà tròn trịa một câu: “An An, về nhà với anh có được không?”
Khóe môi ngay lập tức sau lời của Bạch Nhược Quân mang theo đầy giễu cợt mà cong lên: “Nhược Quân, tôi có nhà để về sao?”
“An An, em nói cái gì vậy? Rõ ràng chúng ta vẫn là vợ chồng, Bạch gia chính là nhà của em là do em tự ý bỏ nhà đi không phải sao?” Bạch Nhược Quân có phần hơi mất bình tĩnh mà ôm lấy cổ họng ho khan.
“Bạch Nhược Quân, từ khi nào mà Bạch gia trong miệng anh lại trở thành nhà của Tống Mạn An này vậy?” Tống Mạn An lại tiếp tục cong nhẹ khóe môi mà châm biếm.
Mi mắt ngay lập tức cụp xuống, Bạch Nhược Quân cuối cùng lại không tự chủ được mà nương theo nụ cười trên môi của Tống Mạn An tự giễu: “Cưới em về Bạch gia, em lại nói Bạch gia không là nhà của em!”
Đầu lại ngẩng lên nhìn căn nhà lớn vẫn còn đnag sáng đèn trước mặt, Bạch Nhược Quân hạ tầm mắt nhìn Tống Mạn An: “Một nơi tạm bợ vài tháng em lại cho rằng là chốn bình yên đáng để nung nấu!”
“An An, em không muốn cùng chung một mái nhà với anh nhiều đến như vậy sao?”
Đầu khẽ gật nhẹ trước thái độ dửng dưng chẳng mấy quan tâm của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân lẩm bẩm: “Anh hiểu rồi!”
Lời cuối cùng, bước chân dần chuyển hướng, Bạch Nhược Quân xoay lưng lại với Tống Mạn An, anh thật lòng không lời giải thích, thật muốn hiện tại rời đi, nhưng rồi bàn tay vừa chỉ mới vươn tới tay nắm cửa, ý định muốn mở cửa xe thì ngờ đâu sức lại không đủ, gió đêm lại khá lạnh mà khiến cho cơ thể vốn đã suy nhược lại run lên vì lạnh, chân cũng vì thế mà chẳng trụ nổi, cả người như bị rút cạn dưỡng khí, Bạch Nhược Quân bất ngờ mà ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo ngay trước mắt của Tống Mạn An.