Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 85: Tự tra tấn bản thân mình để làm gì?




Lòng dường như đã có một đáp án, mi mắt liền cụp xuống Bạch Nhược Quân trầm ngâm không biết phải mở miệng ra hỏi thế nào khi trước mắt đang có một một đống việc vồ vập diễn ra cùng một lúc, từ kinh hoàng đến khó lòng chấp nhận.

Nhưng rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại, muốn tiến muốn lùi đều phải suy xét, Bạch Hạc Hiên cơ bản không dám mở miệng hỏi, vì anh sợ suy đoán trong lòng anh là thật. Mà chỉ biết lặng người đứng đó âm thầm đưa mắt mà nhìn Tống Mạn An trong vòng tay của Đặng Trạch Minh.

.....

Hai ngày sau, tang lễ của của Ninh Lâm diễn ra tại nhà riêng, nhưng vì thi thể của Ninh Lâm và Lý Vy khó tách rời, như nguyện ý của một người chết đi sợ rằng khó siêu thoát mà tang gia quyết định sẽ thêu hai thi thể và đem về chùa gửi gắm, cầu phúc lành cho cả hai.

Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Mạn An ba ngày liền sau đó vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai đi sự mất mác quá lớn này, đã ba hôm liền cô không thể nào chợp mắt nổi, đến ăn uống còn chẳng thể nuốt trôi, cứ thừ người ngồi ở một gốc khuất ôm lấy di ảnh của Ninh Lâm lặng lẽ mà rơi nước mắt.

Đặng Trạch Minh mấy ngày nay dù khuyên ngăn kiểu gì Tống Mạn An vẫn không chịu hiểu, vẫn một cố chấp mặc kệ luôn cả đứa bé trong bụng mình, Đặng Trạch Minh thật tình hết cách chỉ đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Tống Mạn An đầy xót xa, lắc đầu thở dài.

Đêm nay cơm mang lên rồi cũng lại mang xuống, Đặng Trạch Minh vò đầu bức tóc mãi vẫn không cách nào thuyết phục được Tống Mạn An, ngồi bên cạnh nhìn cô mà lòng đau như cắt.

Đặng Trạch Minh anh chỉ ước gì sau cái ngày mà Ninh Lâm nhắc đến chuyện đi tìm Bạch Nhược Quân đó, anh có thể để ý đến Ninh Lâm hơn một chút nữa mà ngăn cản, thì có lẽ bây giờ đã có một kết cục khác thì sao?

Sẽ không có một ai chịu tổn thương như thế này cả!

Tay đưa lên vuốt nhẹ lấy mái tóc của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh trầm tư nhớ về lời Ninh Lâm đã căn dặn vào trước hôm anh xảy ra chuyện mà nói với cô: “An An em có muốn gặp lại Bạch Nhược Quân nữa không?”

Lọt vào tai lại là cái tên quen thuộc ấy, Tống Mạn An yếu lòng mi tâm khẽ động mà chảy dài hơn một giọt nước mắt, ngẩng đầu ánh mắt đã đẫm lệ đối diện với sự cương nghị trong đôi mắt của Đặng Trạch Minh: “Em gặp anh ta làm gì?”

“Khuất mắt trong lòng, em định ôm nó mà sống đến bao giờ nữa đây hả An An?”

“Ninh Lâm một mình cậu ấy vẫn chưa đủ hay sao An An? Mà em còn cái kiểu muốn ôm cả con của mình cùng tính mạng mình mà chết dần chết mòn từng ngày theo cậu ấy hả?”

“Chẳng phải là em muốn biết tại sao hôm đó cả Ninh Lâm, Bạch Nhược Quân, Lý Vy lại ở nhà cũ của chúng ta sao?”

“Rõ ràng em có rất nhiều thắc mắc trong lòng nhưng anh em lại không mở miệng ra hỏi, Bạch Nhược Quân thì không dám đến gặp mà chỉ suốt ngày ngồi ở đây tự tra tấn bản thân mình!”

“Ngay cả đến con của mình em cũng không nghĩ đến, em làm mẹ cái kiểu gì vậy An An?”

Cuối cùng lại không thể kiềm chế được, Đặng Trạch Minh là lần đầu tiên nổi giận, lần đầu tiên lớn tiếng trách cứ Tống Mạn An.

Cũng chính vì thế mà Tống Mạn An liền trở nên sợ hãi trước thái độ của Đặng Trạch Minh mà run nhẹ người, tấm di ảnh của Ninh Lâm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.