“Em còn bé con trong bụng mình nữa không phải sao? Em khó chịu bé con cũng sẽ khó chịu! Cho nên nghe lời anh đừng nghĩ nữa có được không?”
Lời của Đặng Trạch Minh vẫn cứ như chẳng thể nào thấm nổi vào đầu của Tống Mạn An, cô cứ thừ người trân trân bất động, ánh mắt đặt tiêu cự ở một điểm cố định không chớp.
Đặng Trạch Minh nhìn cô đầy bất lực thật sự anh không biết phải làm như thế nào để cho cô có thể trở lại bình thường như những ngay qua ngoài việc cho cô uống thuốc để bình tĩnh trở lại.
Ngay lúc này Ninh Lâm cũng vừa hay từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm theo lọ thuốc an thần, anh đi đến chỗ của Đặng Trạch Minh mở nắp lọ thuốc lấy ra một viên đưa cho Đặng Trạch Minh cùng cốc nước.
Vì Tống Mạn An đang hết sức bài xích mà có nhưng hành vi chống đối, thuốc cô không uống mà chỉ liên tục vùi mặt vào thành sofa mà né tránh, nhưng tuyệt nhiên cô lại không la hét làm loạn, dường như là cô đang muốn giấu hết tất cả vào trong trái tim mình mà chịu đựng.
Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm hợp sức nài nỉ lẫn cưỡng chế Tống Mạn An một lúc thật lâu mới có thể khiến cô khuất phục mà quy hàng.
Sau khi cho Tống Mạn An uống thuốc được một lúc, thuốc cũng liền có tác dụng, cô liền an tĩnh mà đi vào giấc ngủ.
Bế Tống Mạn An lên phòng, cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, Đặng Trạch Minh còn chu đáo kéo nhẹ tấm chăn phủ lên người cô rồi sau đó mới cùng Ninh Lâm đi đến thư phòng.
Ngồi ở sofa Ninh Lâm vắt chéo chân đôi diện với Đặng Trạch Minh có phần hơi phiền muộn mà lên tiếng: “Chúng ra có nên hành động sớm một chút không?”
“An An bây giờ tôi sợ là...”
Mi mắt khẽ chớp, Đặng Trạch Minh thở dài một hơi, bàn tay xoa xoa nhẹ nhân trung mà suy nghĩ một lúc sau mới chịu lên tiếng: “Không phải cô gái đó vẫn còn đang cho người ráo riết tìm anh sao?”
“Nếu bây giờ chúng ta lộ diện cùng An An tôi sợ là em sẽ bị liên lụy như lần trước mà gặp nguy hiểm!”
“Vạch trần cô ta không phải là việc khó nhưng hiện tại anh cũng thấy rồi đó, tôi đã phân tán toàn bộ thế lực của mình rồi, hiện tại rất khó để tập hợp lại theo đúng như kế hoạch ban đầu, tôi sợ một khi cô ta bị bức đến đường cùng sẽ làm liều.... An An như thế cũng sẽ không được an toàn!”
“Không phải người cô ta đang tìm tôi sao... Cô ta quay về bên Bạch Nhược Quân cũng chỉ là muốn dựa vào thế lực của Bạch Nhược Quân mà tìm kiếm tin tức của tôi.”
Mi mắt híp lại Ninh Lâm chòm người đến trước mặt Đặng Trạch Minh: “Vậy thì tôi toại nguyện cho cô ta!”
“Tạm thời thì tôi sẽ ra mặt trước”
“Còn anh thì cứ ở lại bảo vệ cho An An là được!”
“Sau khi tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa an toàn rồi thì hãy đưa An An đến gặp Bạch Nhược Quân để có em ấy quyết định....”
“Anh điên à?”
“Ngoài cô ta ra thì Bạch Nhược Quân vẫn đang không ngừng tìm kiếm anh, nếu bây giờ anh xuất hiện liệu hắn ta có tha cho anh?”
“Ninh Lâm là anh đang dùng tính mạng của mình ra để đùa dỡn đó” Đặng Trạch Minh nghĩ cho sự an toàn của Ninh Lâm mà liền ngay lập tức phản đối.
Thoáng cau mày Ninh Lâm kiên nhẫn giải thích: “Một tuần nữa thật sự quá dài, An An sẽ bức rứt đến điên mất, anh cũng thấy rồi đó em ấy không thể tự kiểm soát bản thân mình lại còn đang mang thai...”
“Ninh Lâm không nhẽ anh muốn đem mẹ con An An trả lại cho Bạch Nhược Quân sao?” Thái độ có phần hơi kịch liệt, giọng nói hơi gằng nhẹ Đặng Trạch Minh bức xúc.
Không đồng tình với ý nghĩ của Đặng Trạch Minh, Ninh Lâm cố gắng giải thích: “Trạch Minh vấn đề ở đây không phải là vấn đề trả hay không vì chúng ta không có quyền quyết định cuộc đời của em ấy”
“Chắc anh cũng đã thấy rõ tình trạng khi nảy của em ấy rồi nhỉ?”
“Vốn dĩ cơ bản An An không thể nào quên được Bạch Nhược Quân để bắt đầu một cuộc sống mới!”
“Ít nhất chúng ta phải cho em ấy cơ hội để gỡ đi những khuất mắt trong lòng của mình chứ hả Trạch Minh?”