Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 73: Anh chưa bao giờ thừa nhận cô




“Ít nhất chúng ta phải cho em ấy cơ hội để gỡ đi những khuất mắt trong lòng của mình chứ hả Trạch Minh?”

Nhưng rồi trước lời giải thích của Ninh Lâm, Đặng Trạch Minh vẫn nhất quyết không đồng ý: “Ninh Lâm em ấy cần có cơ hội để làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng không có nghĩa là anh phải mạo hiểm tính mạng của mình, anh có hiểu không?”

“Anh bỏ ý định đó ra khỏi đầu của mình đi, tôi sẽ không đồng ý đâu!” Đặng Trạch Minh ngay lập tức từ dưới sofa bật người ngồi dậy bỏ đi.

Bấy giờ Ninh Lâm vẫn còn đang ngồi ở sofa, nhìn từng bước chân của Đặng Trạch Minh mà vội vã chòm người đứng lên vẫn muốn thương lượng mà gọi tên: “Trạch Minh...”

Nhưng rồi còn chưa kịp nói hết câu, ý định của Ninh Lâm đã bị lời của Đặng Trạch Minh cướp lấy đánh gãy: “Nếu anh có chuyện gì tôi biết ăn nói với An An thế nào hả?”

“Vậy thì đừng để em ấy biết!” Ninh Lâm vẫn kiên quyết với dòng suy nghĩ của mình.

Đặng Trạch Minh chăm chăm nhìn Ninh Lâm, anh chính là đang tức giận đối với những suy nghĩ nông cạn trước mắt của Ninh Lâm: “Anh điên rồi, Ninh Lâm! Anh đừng có mà ngu ngốc mà đi tìm Bạch Nhược Quân!”

“Và tôi cùng không muốn nghe anh nhắc đến việc này thêm lần nào nữa!”

“Vì chắc chắn tôi sẽ không đồng ý với anh đâu!” Đặng Trạch Minh chắc nịch từ chối.

Nói rồi Đặng Trạch Minh liền vươn tay mở cửa, trước khi đi lòng còn có phần hơi bực mà dập mạnh.

Bấy giờ chỉ còn lại mỗi Ninh Lâm trong thư phòng, anh ngồi ngẫm một lúc.

Cuối cùng anh lại hạ quyết tâm!

Suy cho cùng Tống Mạn An rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay cũng là do anh mà ra. Nếu như anh không yêu Tống Mạn An, nếu như lần đó anh không từ chối Lý Vy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không đi xa như ngày hôm nay.

Tống Mạn An cũng sẽ không đau khổ, Bạch Nhược Quân cũng sẽ không mù quán.

Nếu không là tại Ninh Lâm anh thì có lẽ kết cục của tất cả người liên quan đã khác.

Biết đâu được không có anh Tống Mạn An ngày ấy sẽ không gặp được Bạch Nhược Quân, và bây giờ lại hạnh phúc bên người em ấy yêu chứ không phải chìm trong cái cảnh ngay đến cả mang thai mà cũng phải trốn chui trốn nhũi vì sợ người khác nhìn thấy mà mưu tính thủ đoạn.

Ninh Lâm trút một hơi thở thật mặng nề, anh ngã người ra sofa, chân vắt chéo tay gác nhẹ lên trán.

Mọi chuyện đều từ anh mà bắt đầu. Bây giờ anh đứng ra chấm dứt tất cả có khi như thế lại hay.

......

Cả một ngày trôi qua Tống Mạn An đều vì tác dụng của viện thuốc khi sáng mà ngủ đến tận tối muộn mới tỉnh giấc.

Tống Mạn An cả người có phần hơi nặng nề mà ngồi dậy, từ trên giường cô nhìn lại xung quanh, trong căn phòng tối cuối cùng chỉ còn lại mỗi đèn ngủ ở đầu giường là đang sáng.

Tống Mạn An thở dài, từ trên giường cẩn thận ôm lấy phần bụng của mình mà đứng xuống sàn nhà, từng bước chân chậm rãi, cô quạnh trong màn đêm lạnh lẽo, cô lê thê bước từng bước chân nặng nhọc đến bên bệ cửa sổ mà ngồi xuống, bàn tay nhỏ vẫn liên tiếp xoa xoa nhẹ lấy phần bụng của mình, cô trầm ngâm ngước đôi mắt nặng sầu của mình lên trên vầng trăng đang treo ở ngoài khung cửa sổ.

Lòng chợt cô đơn đến lạ, Tống Mạn An nước mắt mà nhìn xuống phần bụng của mình, sinh đứa bé này ra, lớn lên khi nó có đủ nhận thứ, nếu vô tình nó hỏi về ba của nó, rốt cuộc cô phải giải thích như thế nào đây?

Tống Mạn An có nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến việc Bạch Nhược Quân sẽ thừa nhận cô, thừa nhận đứa con của cô, nhưng biết làm sao được cô cũng chẳng thể phủ nhận dòng máu của người đàn ông này đang chảy trong người con của cô.