“Có con đối với mẹ đã là đủ lắm rồi!”
Miệng thì chắc nịch khẳng định nhưng lòng thì vẫn cứ đau, nước mắt không ngừng chảy dài, Tống Mạn An rõ biết mình và Bạch Nhược Quân đã không còn cơ hội nào cho nhau.
Nhưng biết làm sao được hiện tại cô đang mang trong người giọt máu của anh mà anh lại tay trong tay cùng với một người phụ nữ khác, làm sao tránh khỏi được việc cô tủi thân, dù sao cũng đang mang thai tâm lý nhạy cảm Tống Mạn An tạm thời khó lòng mà chấp nhận được.
Tống Mạn An nhất thời mất kiểm soát bỗng dưng cô xé toạt tờ báo trong tay mình, cảm xúc lên xuống bất thường, cô vò nát tờ báo quăng mạnh xuống sàn nhà, lòng ngực nghẹn đắng gấp gáp thở không ra hơi, bàn tay nhỏ từ dưới bụng chuyển hẳn lên lòng ngực mà ho khan không ngừng.
Vừa hay lúc này Đặng Trạch Minh cùng Ninh Lâm từ bên ngoài chạy bộ cũng kịp về đến nơi, mồ hôi trên người còn chưa ráo, bước chân thì mới chỉ vừa tới cửa lớn mà cả hai đã nhìn thấy cảnh tượng Tống Mạn An nằm vật vã trên sofa, cả người tái mét, mặt mày trắng bệch.
Đặng Trạch Minh và cả Ninh Lâm đứng ở cửa tạm thời hoảng mà cứ loay hoay nhìn nhau. Cho đến khi Tống Mạn An đã sắp lăn xuống khỏi sofa thì cả hai mới ý thức được mà chạy nhanh lại chỗ của cô.
Đặng Trạch Minh nhanh tay đỡ lấy người của Tống Mạn An, anh ôm lấy cơ thể của cô, đỡ cô ngồi lại lên sofa, lo lắng mà vỗ vỗ nhẹ vào má: “An An... An An em sao thế?”
Mi mắt hoe hoe đỏ, mái tóc rủ xuống, Tống Mạn An cúi gầm mặt xuống dưới sofa một lời cũng không nói, nước mắt thì vẫn cứ chảy dài.
Vô tình tâm trạng hiện tại của Tống Mạn An lại làm cho Đặng Trạch Minh quýnh lên không biết phải dỗ dành cô thế nào mà giương mắt nhìn lên Ninh Lâm cầu cứu, nhưng ngờ đâu anh vừa nhìn lên thì lại thấy Ninh Lâm lại đứng trân trân ở gần đó trên tay thì đang cầm một tờ báo đã rách mà liên tục cau mày.
Đặng Trạch Minh vì thế cũng cau mày theo, khó chịu ra mặt mà gọi tên: “Ninh Lâm!”
Ninh Lâm vẫn đứng đó sửng người không nghe thấy lời của Đặng Trạch Minh.
Mi mắt híp lại, Đặng Trạch Minh cố nén lòng mình lại, vì sợ lớn tiếng sẽ làm cho tâm trạng của Tống Mạn An thêm tệ: “Ninh Lâm anh làm cái gì mà thừ người ở đó vậy?”
“Lại đây nhanh lên đi!”
“An An có vẻ không ổn rồi!”
Giật mình, Ninh Lâm hạ tờ báo đã nát mem ngang tầm mắt của mình xuống mà đi qua chỗ của Đặng Trạch Minh và Tống Mạn An, anh vươn tay đưa tờ báo đến trước mặt của Đặng Trạch Minh: “Anh xem đi!”
Tiêu cự ánh mắt ngay sau đó lại đặt xuống người của Tống Mạn An, đánh giá tình trạng hiện giờ của cô một lúc, Ninh Lâm mới lên tiếng: “Tôi lên lầu lấy thuốc cho em ấy!”
Nói rồi Ninh Lâm liền quay lưng đi thẳng lên lầu, ba tháng qua, thuốc, Tống Mạn An chưa hề phải dùng đến ấy vậy mà ngày hôm nay chỉ vì một khắc vô tình nhìn thấy Bạch Nhược Quân ở cùng người phụ nữ khác mà lại tái phát bệnh.
Suy cho cùng khoảng trống mà Bạch Nhược Quân đã để lại trong lòng của Tống Mạn An, dù là Đặng Trạch Minh hay là Ninh Lâm anh thì cũng chẳng một ai có thể lấp đầy...
Đặng Trạch Minh nhìn sơ qua tin tức trên tờ báo mà Ninh Lâm khi nảy đã đưa rồi lại trầm tư nhìn xuống Tống Mạn An đang ở trong lòng mình, đặt gọn tờ báo sang một bên, anh ôm lấy cơ thể Tống Mạn An chặt hơn một chút, anh không ngừng vuốt ve tấm lưng của cô trấn an: “An An, mọi chuyện có lẽ không như những gì em đã nhìn thấy đâu, em đừng gắng suy nghĩ nữa mà phiền lòng!”
“Em còn bé con trong bụng mình nữa không phải sao? Em khó chịu bé con cũng sẽ khó chịu! Cho nên nghe lời anh đừng nghĩ nữa có được không?”