Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 54: Sợ rằng anh sẽ không tha cho cô




“Chỉ là bụng không được tốt có hơi khó chịu thôi chứ cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả!”

“Vậy cô có muốn uống thuốc hay đi bệnh viện gì đó không?”

Tống Mạn An định từ chối lời đề nghị của Đặng Trạch Minh nhưng rồi không hiểu sao lại theo bản năng mà mở miệng: “Có thể mua giúp tôi một que thử thai được không?”

Nghe Tống Mạn An nhắc đến que thử thai Đặng Trạch Minh liền cau mày, vốn dĩ thời gian quen biết Tống Mạn An rất rất ngắn, anh vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu về cô quá nhiều.... Bây giờ cô lại bảo mua hộ que thử thai....

Vậy nghĩa là Tống Mạn An cô đã có người đàn ông của đời mình rồi sao?

Có hơi thất vọng, Đặng Trạch Minh gượng cười: “Cô là....”

Nhìn thấy nét mặt của Đặng Trạch Minh có hơi đổi sắc, mi mắt khẽ chớp, Tống Mạn An nghĩ là do Đặng Trạch Minh ngại nên liền thu hồi lời vừa rồi: “À không có gì đâu! Anh cứ xem như mình chưa nghe thấy gì đi!”

Làm như chưa nghe thấy gì?

Đặng Trạch Minh gượng cười chống tay xuống giường có hơi kì lạ mà đứng lên, nhìn xuống Tống Mạn An anh cố giữ được nụ cười: “Cô nằm xuống nghỉ ngơi đi tôi bảo người đi mua cho cô!”

Nói rồi Đặng Trạch Minh liền quay gót rời đi, cánh cửa phòng Tống Mạn An vừa đóng, lòng bàn tay Đặng Trạch Minh đã cuộn chặt, anh xoay người dồn tất cả lực, dồn tất cả tâm tư trút hết vào nấm đấm một lực mà đấm mạnh lên tường, đầu hơi cúi nhẹ anh thật cố gắng để bình tâm.

Được khoảng một lúc, Đặng Trạch Minh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh, thu hồi nấm đấm, nhìn mu bàn tay trầy xướt đến mức chảy máu, nhưng rồi Đặng Trạch Minh cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì mà cười nhạt, quay người đi.

Anh không bảo người đi mua hộ que thử thai cho Tống Mạn An như lời anh đã nói mà lại trực tiếp lái xe đi tìm hiệu thuốc, ở đây là ngoại ô thành phố, không có quá nhiều hiệu thuốc, đêm lại quá khuya nên đều đã đóng hết cửa, Đặng Trạch Minh đành phải lái xe vào thành phố để tìm hiệu thuốc.

Nơi thành phố xa hoa vẫn còn sáng đèn, Đặng Trạch Minh nhanh chóng tìm thấy một hiệu thuốc, dừng xe lại bên đường anh trực tiếp đi vào trong nhìn cô gái trẻ đứng ở quầy thuốc trước mặt lạnh nhạt mà lên tiếng: “Tôi muốn mua que thử thai!”

“Anh muốn mua mấy que?”

Được hỏi nhưng Đặng Trạch Minh cũng chẳng rành nên liền thuận miệng mà nói đại: “Nhiều một chút!”

Cô gái trẻ liền ngước đầu lên nhìn Đặng Trạch Minh, tay thì lấy que thử thai nhưng miệng thì vẫn có thể nói ra mấy lời chẳng hạn như: “Anh mua cho vợ sao?”

Lời của cô gái trẻ như chọc nguấy vào nổi đau của Đặng Trạch Minh mà khiến anh cau mày, một lời cũng không nói liền nhanh chóng cầm lấy mấy que thử thai, đặt tờ tiền có mệnh giá lớn nhất lên quầy thuốc liền ngay lập tức rời đi đến tiền thối cũng chẳng cần.

Cô gái trẻ đứng nhìn bóng lưng vội vã của Đặng Trạch Minh biết chắc là lần đầu đi mua nên mới ngại ngùng như thế, cô gái trẻ cười nhẹ mà lắc đầu đem tờ tiền đặt vào trong ngăn tủ.

Sau khi lái xe một đoạn đường Đặng Trạch Minh bất chợt lại gặp một hàng bán hạt dẻ, không hiểu sao lại nghĩ đến Tống Mạn An, tuy không biết cô thích ăn gì nhưng anh muốn mua cho cô, ý nghĩ nảy nở, Đặng Trạch Minh liền tấp xe qua bên đường mua một túi hạt dẻ vừa mới rang nóng hổi thơm lừng, định bụng là Tống Mạn An nhất định sẽ thích, mà khẽ cười.

Đặng Trạch Minh quay trở lại xe, vì nơi này cách chỗ anh đang ở khá xa nên đến gần sáng Đặng Trạch Minh mới quay trở về, cầm trên tay mấy que thử thai cùng túi hạt dẻ vẫn còn ấm Đặng Trạch Minh đi nhanh lên lầu.

Nhưng trời đã khá muộn bỗng Đặng Trạch Minh sợ Tống Mạn An đã ngủ, sợ phiền giấc ngủ của cô mà do dự đứng mãi ngoài cửa phòng không dám gõ cửa, gót chân định rời đi thì bên trong lại có tiếng vọng ra: “Là anh sao?”

Tống Mạn An từ lúc nghi ngờ mình có thai đến bây giờ cũng chẳng có cách nào ngủ được, ngồi trên giường co ro thân mình vào một góc Tống Mạn An liên tục tưởng tượng đến viễn cảnh Bạch Nhược Quân sẽ tìm thấy cô, phát hiện ra cô đang mang trong mình dòng máu của anh, anh nhất định sẽ bắt cô về, có thể anh còn sẽ không chấp nhận đứa bé này.... Nhiều và còn nhiều ý nghĩ khiến cho tống Mạn An một mình trong đêm tối chẳng thể nào yên lòng.

Ngửa đầu chùi nhẹ đi nước mắt, Tống Mạn An bất chợt nhìn ra bên ngoài cánh cửa phòng lại có bóng người hắc vào dưới khe cửa do ánh đèn bên ngoài vẫn sáng, biết chỉ có thể là Đặng Trạch Minh nên cô mới lên tiếng.