Khóe môi cong nhẹ, Tống Mạn An nhìn theo bóng lưng đã khuất của Đặng Trạch Minh.
Sau khi Đặng Trạch Minh rời đi không lâu, cánh cửa phòng có tiếng người gõ cửa, Tống Mạn An tuy không được khỏe nhưng vẫn gượng dậy trèo xuống giường đi mở cửa, cửa vừa mở Tống Mạn An đã thấy một chén cháo nghi ngút khói, mùi thơm phảng phất lan rộng khắp nơi mà vội đưa tay muốn đỡ lấy thay cho dì Phương.
Nhưng tay còn chưa chạm vào được chén cháo, Tống Mạn An đã phải rụt hai tay của mình về khi nghe thấy lời của dì Phương: “Cháo nóng, cô vào trong đi nhỡ bị bỏng cậu chủ lại trách tôi!”
Tống Mạn An sợ nhất là liên lụy đến người khác, nghe dì Phương nói vậy cô cũng không bướng nữa mà liền đi vào trong, có lẽ vì đói mà cô liền ngồi xuống sofa chờ đợi chén cháo từ tay của dì Phương, sau khi đặt chén cháo lên bàn dì Phương còn không quên dặn dò: “Cô ăn đi, nếu còn đói hay cần gì thêm gì cứ gọi tôi, tôi ở dưới nhà!”
Sau khi Tống Mạn An gật đầu, dì Phương liền rời khỏi căn phòng, Tống Mạn An bấy giờ một mình trong căn phòng xa lạ cùng một chén cháo thơm phứt, cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà liền đưa tay cằm muỗng lên cặm cúi ăn như đã đói mấy ngày mà ăn, chén cháo còn chưa cạn không hiểu thế nào Tống Mạn An lại cảm thấy khó chịu ở cổ họng, chính là cảm giác buồn nôn, ngay lập tức xác định vị trí của nhà vệ sinh Tống Mạn An bỏ lại chén cháo mà hấp tấp ôm lấy cổ họng chạy vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo.
Khi cảm giác buồn nôn ở cổ họng đã dịu xuống và được giải tỏa, Tống Mạn An liền xả nước, lau đi khóe môi của mình, khuôn mặt có phần hơi nhợt nhạt, đứng trước gương Tống Mạn An trầm tư suy nghĩ một lúc.
Không phải là....
Lần đó cô và Bạch Nhược Quân phát sinh quan hệ trong tình huống đặc biệt nên không hề có lấy một biện pháp phòng ngừa...
Nếu thật sự....
Bàn tay run run nhẹ Tống Mạn An cúi đầu chạm nhẹ lên phần bụng phẳng lì của mình, đầu chạy loạn những dòng suy nghĩ.
Cuối cùng nếu là sự thật thì đứa bé này thật biết chọn thời điểm....
Lửng thửng từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tống Mạn An liền bất ngờ khi nhìn thấy Đặng Trạch Minh lần nữa ở trong phòng cô, cả người mệt mỏi Tống Mạn An nhìn thấy Đặng Trạch Minh đang ngồi ở sofa thì cũng không trực tiếp lại đó nữa mà đi đến bên giường ngồi xuống đối diện anh.
“An An, cô không khỏe ở đâu sao?” Nhìn nét mặt của Tống Mạn An có hơi bất thường, Đặng Trạch Minh có phần hơi không an tâm mà lên tiếng hỏi.
Tống Mạn An liền ngay lập tức lắc đầu: “Không phải anh đi rồi sao? Quay lại đây là có chuyện gì à?”
“Chỉ là chuyện sắp xếp công việc cho cô thôi!” Nói rồi Đặng Trạch Minh liền đứng lên đi đến chỗ của Tống Mạn An, anh vừa đi vừa nói: “Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng để sau hẳn nói đi!”
Ngồi xuống giường bên cạnh của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh nhích người gần về phía cô một chút, nhưng lại lần nữa lại bị cô cự tiệt mà nhích ra xa hơn né tránh.
Hành động của Tống Mạn An liền khiến cho Đặng Trạch Minh lần nữa thêm hụt hẫn, anh cười nhẹ cũng hiểu ý mà nhích người ra xa cô hơn một chút giữa lại khoảng cách an toàn cho cả hai, dù sao cũng mới gặp mặt, Tống Mạn An lại là phụ nữ có chút rụt rè, lại đáng yêu.
“An An, cô thấy khó chịu ở đâu sao? Khi nảy tôi nghe thấy tiếng cô nôn trong nhà vệ sinh!”
“Chỉ là bụng không được tốt có hơi khó chịu thôi chứ cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả!”