Ngửa đầu chùi nhẹ đi nước mắt, Tống Mạn An bất chợt nhìn ra bên ngoài cánh cửa phòng lại có bóng người hắc vào dưới khe cửa do ánh đèn bên ngoài vẫn sáng, biết chỉ có thể là Đặng Trạch Minh nên cô mới lên tiếng.
Trên môi đem theo nụ cười, Đặng Trạch Minh mở cửa đi vào: “Là tôi....”
Vẫn còn ngồi trên giường chùi nốt đi số nước mắt còn vươn trên mi, Tống Mạn An với tay bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên: “Giờ này mà anh vẫn còn chưa ngủ sao?”
Đặng Trạch Minh đi thẳng vào trong đặt túi hạt dẻ lên chỗ cạnh đèn ngủ, kéo nhẹ ghế ngồi xuống, rồi đưa mấy que thử thai đến trước mặt của Tống Mạn An, thấy cô vẫn cúi mắt chăm chăm nhìn, không có ý nghĩ sẽ vươn tay cầm lấy, Đặng Trạch Minh liền lay lay nhẹ mấy que thử thai, giật mình Tống Mạn An liền đưa tay cầm lấy miệng cũng không quên nói lời cảm ơn.
Đặng Trạch Minh ngồi nhìn biểu hiện chậm chạp của Tống Mạn An, nhìn kĩ lại hốc mắt của cô thêm lần nữa thì chợt hiểu ra, anh không nói gì, chỉ mỉm cười vươn tay lấy túi hạt dẻ đưa cho Tống Mạn An: “Tôi thấy cái này ở trên đường.... Mùi khá thơm.... Nghĩ là cô sẽ thích....”
Lần này Tống Mạn An đã điều chỉnh được tâm trạng, khóe môi gượng cười, Tống Mạn An nhận lấy túi hạt dẻ từ tay của Đặng Trạch Minh, cô đưa lên mũi ngửi ngửi qua quả thật rất thơm, cho tay vào trong túi cô lấy ra một hạt đưa cho Đặng Trạch Minh: “Anh cũng ăn đi!”
Khóe môi cong lên, Đặng Trạch Minh không hề từ chối mà liền vươn tay cầm lấy hạt dẻ từ tay của Tống Mạn An nhưng vì hạt dẻ không lớn lắm mà bàn tay của Đặng Trạch Minh liền chạm phải bàn tay mềm mại của Tống Mạn An.
Nơi đầu tim đập nhanh có hơn một chút, Đặng Trạch Minh chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Tống Mạn An không biết chán.
Nhưng rồi Tống Mạn An lại ngại, khuôn mặt dưới ánh sáng le lói của ánh đèn ngủ mà ửng đỏ, Tống Mạn An đặt vội hạt dẻ vào trong tay của Đặng Trạch Minh rút nhanh bàn tay của mình về, lấy nhanh một hạt dẻ từ trong túi ra mà đưa lên miệng cắn cắn nhẹ như đang muốn xua tan đi sự ngại ngùng hiện tại trong căn phòng.
Đặng Trạch Minh ngồi đó cũng thừa biết là Tống Mạn An ngại nhưng nhìn cô cứ đem hạt dẻ cả vỏ như thế kia cắn hết vào trong miệng thì không được, anh liền chòm người lần này không lưu lại hành động mà lấy nhanh hạt dẻ từ tay của Tống Mạn An vừa tách vỏ vừa cặn kẽ mà căn dặn: “Ăn hạt dẻ nhớ phải tách vỏ nhớ chưa? Hạt dẻ này rang với cát, vỏ lại dày, không được sạch!”
Lời vừa dứt hạt dẻ trên tay của Đặng Trạch Minh vừa vặn cũng được tách xong, anh đưa lên miệng cho Tống Mạn An: “Há miệng ra!”
Tống Mạn An không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại há miệng, sau khi bỏ hạt dẻ vừa bóc vào miệng của Tống Mạn An xong Đặng Trạch Minh vẫn ngồi nán lại một chút chờ cho cô nhai xong chỉ để hỏi đúng ba từ: “Có ngon không?”
Tống Mạn An trên giường vẫn ngồi ôm túi hạt dẻ mà gật gật đầu, Đặng Trạch Minh sau khi xác nhận xong liền hài lòng kéo ghế đứng lên muốn trả lại không gian yên tĩnh cho Tống Mạn An.
Định đi rồi nhưng không hiểu sao lòng vẫn không yên mà xoay đầu nhìn Tống Mạn An đang cố gắng tách vỏ hạt dẻ, anh trầm lòng mà muốn nói gì đó nhưng rồi chỉ vừa gọi lên một cái tên đã im lặng: “An An....”
Lời của Đặng Trạch Minh quá mê người, đến tim của Tống Mạn An cũng khẽ đánh rơi vài nhịp, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh như chờ đợi lời anh muốn nói.
Nhưng vẫn chỉ là một khoảng lặng của bốn ánh mắt đang va vào nhau.
Mi mắt khẽ chớp, Đặng Trạch Minh cong nhẹ khóe môi, nhìn vào sâu ánh mắt đợi chờ của Tống Mạn An mà tiếp tục: “Không có gì! Tôi chỉ muốn nói là cô ăn xong rồi thì nhớ đi ngủ đi, đừng thức mà suy nghĩ những chuyện đau lòng nữa!”