Tống Mạn An vẫn như một cái xác không hồn mà trơ mình, một lời đáp lại hay chỉ là một cử chỉ cô cũng chẳng có lấy.
Nhíu mày Bạch Nhược Quân định chòm người tới trước khuôn mặt của Tống Mạn An nhưng vừa hay bên ngoài lại có bước chân người, là người làm đem nước giải rượu vào.
Ý định của anh liền bị đánh gãy, anh ngồi yên trở lại vị trí cũ mà nhận lấy cốc nước giải rượu từ tay người làm, sau khi người làm lui đi, anh một hơi đã uống hết cốc nước giải rượu, đặt sang một bên, Bạch Nhược Quân khép hờ mi mắt trong thoáng chóc, anh kiên nhẫn đứng lên kéo theo chiếc ghế đi đến phía bên kia, phía mà Tống Mạn An vẫn đang không ngừng hướng đôi mắt của mình ra ấy, đặt chiếc ghế ở trước mặt của Tống Mạn An mà ngồi xuống, anh biết rõ Tống Mạn An đang hoàn toàn tỉnh táo mà kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Tôi bảo cô ăn cháo rồi xuống thuốc có nghe không?”
Tống Mạn An vẫn một mực giữ im lặng!
Vốn tính tình đã nóng nảy, trong người vẫn còn hơi men chưa thể tan hết, đáy mắt run run đỏ hoe Bạch Nhược Quân xiết chặt lòng bàn tay, anh dùng lực đạo khá mạnh mà đấm xuống giường, cú đấm xoẹt ngang qua tầm mắt của Tống Mạn An anh hằn giọng:“Tống Mạn An người cô bị thương không có sức đã đành. Bây giờ đến miệng cô cũng câm luôn rồi sao?”
Mi mắt bị lực đạo ở lòng bàn tay của Bạch Nhược Quân xoẹt ngang qua mà khẽ chớp, Tống Mạn An lười phải đáp lại anh mà khép mi mắt, nước mắt lại khi không từ khóe mi mà chải dài ra rồi biến mất tại nơi gối.
Bạch Nhược Quân nhìn thấy, anh trở nhẹ nắm đấm cửa mình, đưa tay lên khóe mi của Tống Mạn An muốn lau đi nước mắt của cô nhưng lần nữa lại bị Tống Mạn An nghiêng đầu cự tiệt mà né tránh, bàn tay trên không trung bỗng nhiên chơi với đến lạ, tay run run nhẹ Bạch Nhược Quân thu về, anh đứng lên đi về phía bên kia bưng chén cháo nóng lên rồi quay trở lại ghế ngồi.
Tay cầm muỗng múc một lượng cháo nhỏ thổi nguội anh đưa đến trước khuôn miệng của Tống Mạn An:“Há miệng ra!”
Tống Mạn An không những không há miệng mà ngược lại còn cố ý muốn trở người né tránh nhưng người của cô hiện tại rất đau muốn trở được người cũng thật sự rất khó khăn, mi mắt vẫn đang nhắm chặt, nét mày vì đau đớn mà nhăn lại, Tống Mạn An cắn chặt răng chuẩn bị sẵn sàng để trở người, nhưng còn chưa kịp trở người cánh tay của cô đã quơ trúng cánh tay của Bạch Nhược Quân, khiến cho muỗng cháo trên tay anh vỗ tình không dùng lực mà rơi xuống sàn nhà, cháo trên muỗng đổ tháo đầy mặt sàn.
Ánh mắt nhìn theo muỗng cháo, mày Bạch Nhược Quân chau lại, anh nghĩ là Tống Mạn An cố tình, cô muốn chống đối lại anh.
Cả cơ thể nóng ran bởi lửa giận, hô hấp ngày càng trì truệ đầy khó khăn Bạch Nhược Quân không chịu nổi kiên nhẫn nổi đóa lên mà bắt lấy cổ tay vừa gây ra án của Tống Mạn An, anh không thèm quan tâm đến tay cô đang bị thương ra sao mà dùng lực xiết mạnh, anh nghiến răng đầy giận dữ :“Tống Mạn An cô vừa vừa phải phải có mức độ thôi, đừng nghĩ tôi nhẫn nhịn không nói gì thì cô được nước lấn tới nghe không?”
Cổ tay bị xiết chặt đến không thể trở, vết thương bị tác động mạnh, màu máu tươi lại từ từ rỉ ra thấm đỏ cả gạc trắng, Tống Mạn An chăm chăm mình cổ tay của mình, cô nghĩ rằng nếu cứ để cho Bạch Nhược Quân bóp lấy cô, bóp lấy cô cho đến khi không còn một giọt máu nào có thể chảy ra từ cơ thể của cô nữa, tất cả sẽ đều ngưng động lại, cô được chết đi thì thế nào nhỉ?
Có phải cô sẽ được giải thoát không?
Định bụng nghĩ như thế cho nên bấy giờ Tống Mạn An tiêu cực mà chỉ ước bản thân mình được chết đi, nằm trên giường cô nở một nụ cười thật mãn nguyện, nụ cười mà hai năm về trước Bạch Nhược Quân từng đã được trông thấy, rất đẹp, rất hồn nhiên lại vô tư không lo nghĩ.
Cô chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Cô muốn đến một nơi mà ở nơi đó cô sẽ không còn thấy những đau thương!