Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 17: Nổi lòng khó tả




Lần này anh không qua chỗ giường của cô nữa mà là đi thẳng ra cửa phòng, sau khi nhìn Tống Mạn An nốt lần nữa Bạch Nhược Quân mới từ từ khép cánh cửa lại.

Quay trở về phòng Bạch Nhược Quân đi đến đầu giường kéo hộc tủ ra cầm lấy gói thuốc lá, anh đi thẳng lên sân thượng.

Ở đây khá cao gió lộng, có chỗ ngồi nghỉ ngơi có rượu lại có thuốc, Bạch Nhược Quân vừa lên đến nơi đã ngã nhào mông mình xuống sofa, tựa lưng vào thành sofa Bạch Nhược Quân rút một điếu thuốc châm lửa, tiện tay lại rót luôn một cốc rượu được người làm luôn chú ý đặt sẵn cho trường hợp anh muốn lên đây hóng chút gió, giải tỏa chút áp lực.

Rít một hơi thuốc thật sâu Bạch Nhược Quân liền thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, lâng lâng một cảm giác thật thoải mái, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay Bạch Nhược Quân vươn tay cầm cốc rượu lên hớp lấy một ngụm.

Khoang miệng liền cay xè, dây thần kinh bị kích thích đến tê dại, Bạch Nhược Quân cong nhẹ khóe môi đầy mệt mỏi mà ngã lưng ra thành sofa thở dài một hơi.

Đầu có hơi nặng, anh đưa tay một tay lên ấn ấn nhẹ thái dương, tay còn lại không ngừng đưa điếu thuốc vào miệng mà hút, phà ra một hơi, luồng khói mịt mù bao lấy cả khuôn mặt nặng trĩu.

Bạch Nhược Quân trầm tư mà khép hờ mi mắt: “Tống Mạn An rốt cuộc kiếp trước tôi mắc nợ gì cô chứ?”

“Nếu cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi thì tốt biết mấy....”

Bạch Nhược Quân ngồi mãi trên sân thượng uống rượu hút thuốc đến tận trưa, ngay cả Bạch Thị cũng chẳng đến.

Trong người đã ngà ngà hơi men, nước da dần ửng đỏ do chất kích thích, anh nằm dài trên sofa mà không ngừng suy nghĩ, từ sáng đến giờ việc luôn bao quanh lấy tâm trí anh khiến cho anh phiền lòng chỉ có một Tống Mạn An.

Bất chợt cánh cửa ở tầng thượng có người gõ cửa, Bạch Nhược Quân loạng choạng ngồi dậy, dập đầu thuốc lá đi, anh đưa tay cầm lên cốc rượu, nửa tỉnh nửa say lên tiếng:“Vào đi!”

Là quản gia, bà ta đi đến trước mặt Bạch Nhược Quân cúi người:“Thiếu gia, phu nhân tỉnh lại rồi nhưng cứ nằm như một cách vô hồn trên giường, chúng tôi gọi thế nào phu nhân cũng không động tĩnh. Thiếu gia có nên đi xem một chút không?”

Bàn tay lớn vuốt dọc khuôn mặt đã đỏ ửng đầy khó khăn, Bạch Nhược Quân gật đầu đứng lên, nhưng chân thì không được vững có phần hơi chao đảo mà ngã khụy, may được quản gia đỡ lấy anh chống tay trên bàn mà từ từ thẳng người đứng lên, định hình một lúc, cuối cùng cũng có thể tự mình đứng vững, anh men theo bờ tường mà đi xuống phòng của Tống Mạn An, quản gia thì cũng theo đó mà nối gót chân anh lóc cóc đi sau.

Đứng trước cửa phòng Tống Mạn An anh quay lưng lại bảo với người làm:“Lấy cho tôi cốc nước giải rượu!”

Sau khi quản gia rời đi, Bạch Nhược Quân mới hít một hơi thật sâu, anh đưa tay vặn lấy tay nắm cửa, cánh cửa mở ra anh đi vào, vừa vào anh nhìn đã thấy Tống Mạn An trơ trơ cặp mắt mà hướng ra bên ngoài khung cửa sổ bất động, nhìn đám người làm vẫn còn đang xoay quanh cô lo lắng kêu gọi, anh liền lên tiếng:“Các cô ra ngoài hết đi!”

Tiếng của Bạch Nhược Quân vang lên, đám người làm cũng chẳng dám trái, đặt lại cháo cùng mấy viên thuốc lên bàn mà lui ra.

Bạch Nhược Quân chậm rãi đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh giường của Tống Mạn An:“Đừng nhìn nữa, ăn cháo rồi uống thuốc đi!”

Tống Mạn An vẫn như một cái xác không hồn mà trơ mình, một lời đáp lại hay chỉ là một cử chỉ cô cũng chẳng có lấy.