Cô muốn đến một nơi mà ở nơi đó cô sẽ không còn thấy những đau thương!
Nhưng rồi ý nghĩ của Tống Mạn An liền bị cắt đứt, Bạch Nhược Quân hất mạnh cổ tay của cô ra, Tống Mạn An chới với, cả người theo lực đẩy của anh mà động đậy.
Ý định bất thành, Tống Mạn An cũng chẳng biết làm cách nào, cô từ từ mà khép hờ mi mắt, lười phải đối chất với Bạch Nhược Quân thêm lần nữa.
Đặt chén cháo lên bàn, anh đứng lên hai tay chống ngang hông đầy giận dữ, Bạch Nhược Quân liên tục đi đi lại lại để trấn an bản thân mình, được một lúc anh mới có thể bình tĩnh hơn mà chăm chăm ánh mắt xuống người của Tống Mạn An đang co rúm trên giường.
Khom người anh chạm nhẹ vào người cô, nhưng vừa chạm vào Tống Mạn An đã rụt lại muốn từ chối, Bạch Nhược Quân thấy thế cũng chẳng nói gì, anh dùng thêm chút lực mà xiết lấy cơ thể của Tống Mạn An ngồi xuống giường anh chế trụ cô mà ôm cô ngồi dậy, Tống Mạn An không hài lòng mà giãy nảy hét lên:“Thả ra.... Thả tôi ra!”
“Ngoan đi, ăn cháo rồi uống thuốc!” Bạch Nhược Quân một phần sợ Tống Mạn An bỏ bữa lại sinh ra bệnh tật một phần lại sợ cô mất bình tĩnh mà điên tiết như lúc sáng, nên lần này anh cực kì mềm mỏng mà dỗ dành cô, giữ chặt cô trong lòng mình tay với tới bưng chén cháo, anh kiên nhẫn múc thêm một muỗng nhỏ mà đưa đến trước khuôn miệng cô bảo.
Tống Mạn An nghe những lời này của Bạch Nhược Quân tất nhiên sẽ cảm thấy không quen, hai năm rồi đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với cô như thế, cô không tin đây là thật.
Cố nén đau, dùng sức Tống Mạn An trong vòng tay của Bạch Nhược Quân muốn đẩy vòm ngực của anh ra khỏi người mình nhưng cơ bản sức của cô chẳng là gì so với anh cả huống hồ gì hiện tại cô còn đang bị thương.
Bàn tay quơ loạn, miệng cắn chặt không chịu mở, Tống Mạn An lần nữa muốn quơ đổ muỗng cháo trên tay Bạch Nhược Quân nhưng lại bị anh đoán ý mà nhích cánh tay của mình ra khỏi tầm tay cô:“Cô mà còn nổi điên nữa tôi ngay lập tức phá nát gia cang nhà cô, cô có tin không?”
Nhớ đến công ty nhà mình hiện tại đang gặp khó khăn do làm ăn thua lỗ từ dự án lần trước, ba của cô còn đang rất chật vật tìm phương án khắc phục, đến hiện tại để giữ được công ty đều là dựa vào thế lực của Bạch Nhược Quân mà có.
Cánh tay ngay lập tức ngừng động, cả người cũng từ từ thả lỏng lực đạo, đôi mắt đỏ hoe yên tĩnh nhưng vẫn chẳng thể cản ngăn dòng nước mắt, Tống Mạn An ngoan ngoãn há miệng chờ được Bạch Nhược Quân đút cháo.
Khóe môi ngay lập tức cong nhẹ, Bạch Nhược Quân đem muỗng cháo quay trở lại khuôn miệng của Tống Mạn An cẩn thận mà đút vào.
Tống Mạn An tạm thời bị nhạt miệng cô chẳng cảm nhận được chút tư vị nào từ muỗng cháo vừa được Bạch Nhược Quân đút cho mà ngậm lại ở trong khoang miệng không chịu nuốt.
Ngồi nhìn mãi vẫn không thấy Tống Mạn An có dấu hiệu nuốt xuống, Bạch Nhược Quân cau mày:“Nuốt xuống nhanh lên!”
Vừa nói Bạch Nhược Quân liền trực tiếp múc thêm một muỗng cháo nữa đưa đến trước cửa miệng của Tống Mạn An chờ đợi, chỉ cần cô nuốt lượng cháo trong miệng xuống anh liền sẽ đút vào. Nhưng Tống Mạn An vẫn bướng bĩnh cô không nghe lời của Bạch Nhược Quân mà tiếp tục ngậm.
Chính là chướng mắt, Bạch Nhược Quân lại cau mày lên tiếng:“Một là nuốt xuống, hai là ngay mai nhận tin tức Tống Thị phá sản!”