Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 94: Nghịch Huyết




Chương 94: Nghịch Huyết

Cao tầm một mét tám mươi, vượt qua chiều cao tiêu chuẩn, mái tóc đen được chải chuốc ngọn ngàng, gương mặt nghiệm túc, chững trạc với một vest lịch lãm đắt tiền mà ta có thể nói rằng nó được thiết kế riêng chỉ với lần nhìn đầu tiên

Không hề đeo vòng vàng dây chuyền nhẫn kim cương gì cả, ngoại trừ một chiếc đồng hồ màu bạc, sáng bóng trông như được chăm sóc rất kỹ, trông như loại đồng hồ đeo tay hai trăm nghìn mua ngoài chợ.

"Và? Ngươi đang bày cái gì đây? Tính chơi trò quý tộc thượng lưu hay cái mẹ gì đấy à?" Không gian yên tĩnh không ai nói gì nên Vô Địa liền là người lên tiếng đầu tiên.

Còn Vô Hải thì vừa ngồi xuống liền đá bắt đầu ăn ngốn ăn nghiến đống thức ăn ở trên bàn.

Tên Tử Giả đối diện có vẻ như không để ý đến sự thô lỗ của cậu mà bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình.

"Chào các vị, tôi tên là Nguyễn Trường Văn, chủ sở hữu của tòa khách sạn này."

Nói xong, hắn liền nhìn bốn người Vô Hải, ánh mắt lướt qua Vô Thiên liền tiếp tục.

"Ban đầu tôi chuẩn bị bốn cái ghế là cho bốn người các vị ngồi. Nhưng không ngờ quý cô kia lại không đến, thay vào đó lại là một gương mặt mới."

Hử...? Quý cô? Chẳng lẽ...

Chí Duy giât mình một chút rồi liền nhìn Trường Văn mà hỏi thẳng hắn.

"Khoan đã, ý ngươi là sao cơ?"

Trường Văn "Hử?" một tiếng rồi liền cười lên mà đáp lại. "À, haha. Hiển nhiên lả vì ta đã quan sát trận đấu giữa các cậu và Len rồi. Và đương nhiên, ta củng biết các cậu chính là người đã g·iết hắn."



Trường Văn vừa nói xong cả đám liền giật mình, bất ngờ không thôi. Chí Duy cùng Vô Thiên hậm chí còn đứng bật dậy, tuy không rõ hắn kể gì nhưng nghe là biết.

"Thôi nào. Bình tĩnh lai và ngồi xuống đi." Trường Văn giơ hai tay lên rồi hạ hạ xuống biểu thị muốn hai người ngôi xuống rồi nói.

"Nếu ta muốn g·iết hay tần công các cậu thì ta đã làm lâu rồi."

"Thế ngươi muốn cái gì đây?" Vô Hải nhai nuốt rồi liền nghiêng đầu mà hỏi. Trường Văn hơi ngẩng đầu sau đấy liền nói.

"Ta sẽ chỉ cho các cậu vị trí của năm cái tế đàn còn lại."

Nghe đến câu này, không ai trong số bốn người bọn họ có thể giữ nổi sự ngạc nhiên của mình.

"Hắn nói cái gì cơ? Tiết lộ vị trí của năm cái tế đàn ư? Không thể nào! Hắn được lợi quái gì khi làm việc này cơ chứ! Rõ ràng là đang lừa lọc rồi..." Chí Duy suy nghĩ một hồi rồi từ từ bình tĩnh lại.

Trường Văn như thấy được vẻ hoài nghi của họ, hắn liền giải đáp nghi vấn ấy.

"Hiển nhiên, nếu là bình thường thì tôi sẽ không đưa ra lời đề nghị này vì nó chả có ích lợi gì cả, hơn nữa việc phản bội Huyết Thống, dĩ nhiên là không thể rồi."

Bình thường? Bốn người Vô Hải lẩm bẩm cái từ được nhấn mạnh này trong miệng.

"Hiển nhiên đó là nếu như ta là một Tử Giả bình thường, nhưng không may là ta thì không hề bình thường chút nào."

"Ta, là một Nghịch Huyết."



"Nghịch Huyết? Là gì vậy?" Vô Địa khó hiểu mà nói từ này trong miệng. Còn Vô Thiên vùng Chí Duy thì tỏ ra vô cùng bất ngờ, rõ ràng họ biết cái này nó có nghĩa là gì rồi.

"Nghịch Huyết... giữa những tên Hấp Huyết Quỷ luôn tồn tại một mối liên kết được gõi là Huyết Thống, trong đó kẻ được sinh ra hay nói cách khác là biến đổi trở thành một Tử Giả bởi một Tử Đồ khác sẽ coi kẻ sinh ra mình giống một thứ gì đấy còn hơn cả cha mẹ, một sự phục tùng tuân mệnh tuyệt đối." Chí Duy lần lượt, cô cùng dõng dạc mà nố ra những gì mà cậu biết. Ngay khi cậu vừa dừng lại Vô Thiên liền tiếp lời.

"Trong đó, còn có những tỷ lệ, rất nhỏ, rât rất nhỏ, nhỏ hơn cả trúng vé số hay bị sét đánh mười lần nhưng vẫn sống. Đó là những kẻ sở hữu Nghịch Huyết, lũ bất tuân cắt bỏ mối quan hệ Huyết Thống thông thường và hoàn toàn không cần phải tuân theo lệnh của kẻ đã tạo ra chúng."

"Chính xác! Đó chính là ta đây. Cơ nhưng mà đừng có nghiệm trọng hóa nó lên, ngoãi trừ vụ không phải nghe lời ra thì cái thứ được gõi là Nghich Huyết này cũng chẳng ci tác dũng nào khác đâu." Trường Văn cười mà nói rồi liền nâng ly rượu của mình lên mà uống.

Chí Duy "Chậc." một tiếng ngoài miệng rồi nghĩ thầm trong đầu mà nói. "Mấy tình huống như này mà mang được chị Phạm Uyên theo thì tốt quá."

"Thế? Mày nói chuyện này với bõn tao để làm gì?" Vô Địa quay lên nhìn Trường Văn mà hỏi.

"Để làm gì ư? Tất nhiên là ta muốn hợp tác với các cậu rồi." Trường Văn liền không ngại việc tiết lộ mục đích của mình mà nói thẳng ra.

"Hơp tác ư?" Chí Duy khó hiểu mà hỏi lại Văn Trường.

"Chính xác, hợp tác." Hắn ngắt một hơi rồi nói tiếp.

"Như các cậu đã biết, Nghịch Huyết rất hiềm khi xảy ra và nó có một đặc điểm khác ngoài việc kẻ được tạo ra không cần phải nghe theo lời người biến chúng thành Tử Giả. Đó là kẻ tạo ra chúng hoàn toàn không viết chúng là một Nghịch Huyết."

"Tương tự như vậy, Andozela hoàn toàn không biết ta là một Nghịch Huyết."

Nhìn thấy bốn ngưới bọn họ vẫn đang lắng nghe và có vẻ như là không có ý kiến gì cả thì hắn liền tiếp tục.



"Như những gì mà một Nghịch Huyết nên làm. Ta đương nhiên củng muốn thoat khỏi sự kiểm soát của hắn. Nhưng có cái vấn đề là hắn quá nguy hiểm để ta có thể hành động sợ suất được."

"Thế là ta chờ, chờ một thời gian dài, thật dài, cho đến khi cái kế hoạch này của hắn được bày ra, ta cũng lập ra một kế hoạch khác để có thể thoát ra được khỏi sự kiểm soát của hắn."

"Và? Kế hoạch của ngươi là?" Chí Duy lên tiếng hỏi. Trường Văn uống một ngụm rượu rồi trả lời.

"Ban đầu, ta đã định là sau khi cái kết giới này xuất hiện thì ta mới bắt đầu tạo phản. Nhưng không ngờ, các ngươi lại làm ra một chuyện khiến ta vô cùng bất ngờ. Đó là các ngươi đã ra được vị trí của Trạm Huân, thuộc hạ của ta do Andozela cài vào."

"Ta chắc chắn các ngươu sở hữu một Người Siêu Phàm sở hữu năng lực đọc tâm trí, thông qua hắn mà các ngươi đã biết được kế hoạch của Andozela cùng với vị trí của hai tế đàn. Ép hắn ta phải khởi động kế hoạch sớm hơn dự kiến."

Chí Duy giật mình thầm nghĩ. "Hóa ra cái kết giới đấy xuất hiện ngay sau khi bọn mình biết được kế hoạch của Andozela không phải là vì bọn mình đã biết chuyện này quá muộn, mà là do Andozela khởi động kế hoạch sớm hơn dự kiến vì hắn nhận ra bọn mình đã biết tỏng kế hoạch của hắn rồi sao?"

"Lý do gì hắn phải khởi động kế hoạch sớm hơn dự kiến?" Vô Thiên hỏi.

"Bởi vì hiển nhiên hắn không muốn cùng một lúc bảy vị Việt Vệ và hai vị Giáo Sĩ tới đây cùng một lúc đâu, việc đó sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn đấy."

Trường Văn nhìn xem không ai lên tiếng nửa thì hắn liền tiếp tục.

"Quay trở lại, phải nói rằng tôi rất bất ngờ vì các vị đã có thể ép Andozela đẩy nhanh kế hoạch của mình, bởi vì việc này cũng đã gây ra một chút... rắc rối nhỏ đối với hắn."

"Rắc rối gì?" Vô Hải đang ăn thì liền dùng khăn lau miệng rồi quay đầu lên hỏi.

"Bởi vì tiên hành kế hoạch sớm hơn dự tính đã khiến cho cái kết giới bao trùm cả thành phố này... trở nên hơi không ổn định một chút."

Bốn người Vô Hải rất nhanh đã nắm bắt được cái thông tin quan trọng này, Trường Văn dĩ nhiên cũng không thừa nước đục thả câu rồi mà nói thẳng luôn.

"Một lỗ hổng đã được tạo ra và hiển nhiên rồi, ta biết rõ nó nằm ở đâu."