Chương 93: Mời Ăn Tối
Lấy phòng khám của Khánh Linh làm trung tâm thì nơi này cách khoảng mười kí lô mét về phía Nam, khá gần
Vô Hải, Chí Duy, Vô Địa, Vô Thiên. Cùng nhau đi thẳng về cái khác sạn được gọi là Dực Kính này.
Trên đường đi họ hiển nhiên là cũng g·iết cả đống Huyết Hầu đang lang thang trên đường rồi.
Khác với những lầm tưởng thông thường rằng việc bị biến thành Huyết Hầu sẽ khiến khứu giác đám chó điên này nhạy bén hơn.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Khứu giác của chúng đã hoàn toàn bị hoại tử và chỉ có thể duy nhất ngửi được một mùi, đó là mủi máu.
Ngược lại, thì giác của chúng lại được nâng cao, không ai rõ tại sao, cơ nhưng mà cũng có nhiều người ho rằng việc này có liên quan đến một đăc điểm chung của Huyết Tộc.
Vô Hải dùng chân đạp c·hết con Huyết Hầu cuối cùng còn lại rồi liền thở dài một tiếng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cả đàm người bọn họ là một tòa nhà, một khác sang trọng và vô cùng xa hoa, cao tới gần chục tầng.
Điều đặc biệt của khách sạn này? Là sự xa hoa của nó.
Còn điều kỳ lạ của khách sạn là gì? Cũng chính là sự xa hoa của nó.
Đúng vậy, ánh đèn rực rỡ tỏa ra trông như vẫn còn đang hoạt đông, khoảng cách năm mươi mét xung quanh cái nơi này thậm chí còn chả có một mống rác nào chứ đừng nói tới máu hay thịt.
Cây xanh tươi tốt, kính thậm chí còn trông như được lau rất tốt là đằng khác.
Chí Duy nhíu mày nhìn rồi quay lên trời nhìn Vô Thiên đang đứng ở trên nóc nhà hỏi.
"Cậu kiểm tra xem xung quanh có gì nguy hiểm không?!"
"Tôi đi rồi!" Vô Thiên quay xuống nhìn Chí Duy rồi nói. "Nhưng không có gì cả, ngay cả một con Huyết Hầu cũng không thấy.
Chí Duy nhìn Vô Hải đang ngồi trên nóc của một con xe đổ nát hư hỏng nặng rồi hỏi. "Làm gì giờ mày?"
"Đi thôi chứ còn làm gì nữa." Vô Hải trả lời xong liền nhảy xuồng khỏi chiếc xe, bắt đầu cùng những người khác tiến lại cái khách sạn nọ.
Khi cả đám người bọn họ vừa chuẩn bị đẩy cửa đi vào, thì nó liền bổng dưng tự động mở ra sang hai bên.
"Ú ù? Cửa tự động cơ à?" Vô Địa thì thầm trong miệng rồi liền cùng với những người khác đi vào
Vừa bước vào, cả bốn người bọn họ liền cảm thấy một cơn lành lạnh kỳ lạ, rõ ràng là máy lạnh đang được bật.
Vô Hải cùng ba người còn lại đi váo thì liền thấy một vị nhân viên đang đứng ngay sau quầy nhìn bọn họ.
Thế là cả bốn người liền không nói một lời nào mà đi lại gần cái quầy nọ.
"Xin chào quý khách. Không biết là các vị phải muốn thuê phòng phải không ạ?"
Vị nhân viên nọ là một người phụ nữ trẻ, tóc búi cài trâm, gương mât xinh đẹp, mặc quần đen, áo sơ mi trắng dài tay cùng một chiếc áo ghi lê đen bên ngoài.
Ngay khi họ vừa lại gần, cô liền hơi cúi người, lịch sự mà chào hỏi.
"Một ngày tốt lành. Không biết liệu trên tầng hai mươi lăm còn phòng nào không thưa quý cô?" Vô Hải lại gần, vô cùng lich sự đưa tay lên ngực rồi chào hỏi.
Cả ba người ở đằng sau cẫu không nói gì cả. Vô Địa chỉ chỉ Vô Hải rồi vừa xoay ngón trỏ vứa chỉ đầu của mình.
Chó Duy cũng chỉ biết nhún vai chứ không biết nói cái gì cả.
"Vâng, thật xin thứ lỗi về sự bất tiện này, nhưng tầng thứ hai mươi lăm là một căn phòng hoàn toan riêng biệt, hơn nữa phòng này đã có người ở rồi ạ."
"Thay vào đó, nếu ngài có nhu cầu, sao ngài không thử những phòng ở tầng thứ hai mươi sáu nhỉ? Nơi này có tổng công bốn phòng với chất lượng chỉ thua..." Cô nhân viên còn chưa nói hết câu. Chiếc điện bản kề bên cô liền đã vang lên.
"Xin chờ một chút ạ." Nói xong cô liền đưa máy lên nghe. Một hồi không lâu sau đấy cô liền gật đầu đồng thanh đáp.
"Vâng ạ."
Ngay sau đấy, cô liền đặt chiếc điện thoại bàn quay trở về chỗ cũ, nhìn bốn người Vô Hải.
"Người sở hữu của khách sạn có một lời mời vô cùng thân thiện đến các vị. Mời các vị cùng dùng bữa tối tại tấng hai mươi lăm ạ."
Cô nhân viên không hề nhấn mạnh bất cư một từ nào cả. Vô Hải bật vui vẻ rồi đáp.
"Thật quý hóa! Vậy thì đâu thể để cho vị chủ nhân này đợi lâu được đâu đúng không?" Sau đấy cậu chuyền qua nói tiếp.
"Sẵn tiện, vẻ đẹp tuyệt vời của quý cô khiến tôi thật khó để mà rời mắt khỏi. Nếu được thì sau khi làm xong, tôi có thể mời cô đi ăn một bữa chứ?"
"Chỉ hai chúng ta thôi." Vô Hải vô cùng nhấn mạnh câu này. Cô nàng tiếp viên cũng liền mỉm cười rồi đáp.
"Một vinh hạnh to lớn."
Trong khi cậu đang nói chuyện và tán gái. Thì ba thằng đứng đằng sau cậu lại đang dùng vẻ mặt không viết nên nói cái gì mà nhìn cậu.
"Được rồi, đi thôi quý ông làm theo bản năng ạ." Chí Duy lập tức bực mình thở dài, lao lên, tóm cổ Vô Hải rồi rời đi.
Sau đấy cả ba người bọn họ liền cùng nhau đi lãi gần cái thang máy. Định thử chơi thôi ai ngờ nó còn hoạt động được thật.
Vô Thiên nhìn ngó xung quanh cái thang máy này như đang tìm cái gì đấy nhưng rồi ngay lập tức cậu liền quay trở lại bình thường.
"Nói thật đấy, mày làm cái mẹ gì vậy." Ngay khi vào thang máy bốm số chọn tầng xong, Vô Địa liền quay qua nói với Vô Hải.
"Gì? Đó chỉ là trò chuyện thân mât thôi mà."
"Lỡ còn hàng đấy tập kích mày rồi thì sao hả?"
"Không sao đâu, an toàn ấy mà."
"Ờ, vậy được." Vô Địa gật đầu, tiếp thu lời giải thích này sau đấy cả đám liền lặng trở lại.
Sau đấy một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng cả đám cũng đã tới được tầng thứ hai mươi lăm.
Bước ra khỏi thang máy rồi để nó tự đỗng đóng lại. Vô Thiên lại lần nữa bắt lầu nhìn ngó xung quanh khiến Vô Hải không nhịn được tò mò mà hỏi.
"Mày đang nhìn cái mẹ gì thế?"
"Hử? À, tôi đang dùng năng lực nhìn xem xung quanh có nguy hiểm nào không thồ ấy mà." Vô Thiên vô cùng thẳng thắn mà đáp lại lời của cậu.
"Năng lực? Năng lực gì cơ?"
"Tôi có thể nhìn thấy được nhiệt độ của mọi thứ, kiểu..." Vô Thiên nhún vai tìm lời rồi nói tiếp. "Mấy cái ống nhòm tầm nhiệt nhưng mạnh hơn gấp cả chục lần thôi ấy mà."
"Ồ..." Vô Hải gật đầu tỏ rõ đã hiểu rồi cũng liền không hỏi nữa. Sau đấy cả bốn người bọn họ liền cùng nhau tiến thẳng về phía trước.
Thông qua một cái hành lang dài với thiết kế vô cùng sang trọng và đống đèn trông có vẻ đắt tiền.
Bốn người Vô Hải liền gặp một cái. Mà ngay khi mà bọn họ vừa lại gần nó, cánh cữa nó liền mở ra. Bên trong đấy là một căn phòng rộng rãi, lót một tấm thảm đỏ cao cấp dưới sàn.
Trước mặt hạ là một cái bàn ăn lờn hình vuông, phía trên là vô số cái lại đĩa hoặc bát sứ viền vàng, khảm nạm vô cùng đẹp đẽ chứa đầy các loại món ăn ngòn và cao cấp.
Ngồi ở phía xa nhất, đối diện bọn họ là một người đàn ông, một thanh niên, tầm hai mươi lăm tuổi, đang ngồi và nhìn bọn họ, sau lưng hắn ta là một quản gia, phía sau hai người lại là một tấm kính trong suốt khổng lồ trải dài sang hai bên, chiếu ra toàn bộ khung cảnh về cái thành phố tan hoang, u ám bên dưới và đặc biệt nhất, vẫn là bầu trời đỏ rực như máu kia
"Khách của tôi, chào mừng quý vị. Mời các vị ngồi xuống." Tên Tử Giả ngồi ở đằng kia bổng dưng lên tiếng rồi chỉ tay về bốn chiếc ghế đấy, mời bọn họa ngồi xuống.
Vô Hải tiến lên, ngồi vào chiếc ghế nằm thừ hai từ trái đếm sang, Chí Duy đi theo, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vô Địa cũng liền đi lên ngồi xuồng chiếc ghế nằm thứ hai từ phải đếm vào, còn Vô Thiên thì nhìn xung quanh một cái rồi cũng ngồi vào chiếc ghế còn lại cuối cùng.