Chương 92: Khách Sạn Dực Kính
Chí Duy đóng điện thoại lại rồi cất vào trong túi. Cậu uống một ngụm nước cam, nhìn Vô Thiên đang ngổi trên ghế rồi hỏi.
"Tại sao cậu lại làm việc này?"
Vô Thiên hơi ngớ người ra mà nhìn Chí Duy một chút. Sau đấy cậu liền giật mình, hiểu rõ câu hỏi của Chí Duy mà trả lời cậu ta.
"À... thì... cái ác và lũ t·ội p·hạm thì nên bị diêt trừ hoặc tống khứ nó vào tù cho pháp luật xử lý mà đúng không? Ai mà chả muốn như vậy cơ chứ? Ngay cả, ngay cả cậu. Đều muốn những kẻ rác rưởi, đ·ồi b·ại này bị tống sạch vào tù và c·hết sạch đi." Sau đấy cậu liền nhún vai, nhìn Chí Duy mà nói tiếp.
"Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn g·iết sạch chúng nó đi cho rồi. Ngay sau khi có năng lực này, tôi đã biết là chúa đang gọi tên tôi và cho tôi một cơ hội để làm kẻ phán xét lũ tội đồ đấy..."
Chí Duy nhìn Vô Thiên cùng với cọn dây chuyền hình thánh giá màu bạc sáng bóng không một vết xước trên cổ cậu rồi hỏi.
"Cậu theo đạo à?"
Vô Thiên "Hửm?" Một tiếng rồi liền gật đầu mà nói. "À ừ, tớ là trẻ mồ côi được nhận nuôi bởi một cô nhi viện hoặc là một nhà thờ nhỏ ở Hải Phòng và lớn lên ở đấy. Nên ừ, tớ theo đạo."
"Ồ..."
Sau đấy cả hai tiếp tục rơi vào im lặng. Bổng dưng, Vô Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mơ hồ mà nói.
"Nhưng sau đấy, tớ thấy có gì đấy sai sai. Nó không hề đúng một tý nào cả... nói sao nhỉ? Tiêu diệt đám quái vật chuyên chạy đi g·iết hại người dân vô tội. Đó là việc hoàn toàn đúng. Nhưng, nó vẫn hơi kỳ lạ, ý tớ là, nếu như quái vật không làm gì sai cả, nhưng vẫn bị người dân đánh g·iết vì cho rằng nó gây hại thì tờ nên trừng phạt ai đây?"
Vô Thiên tỏ ra có hơi bối rối và khó hiểu mà nói tiếp.
"Trừng phát những người dân vô tội? Nó trông không đúng lắm... pháp luật không hề t·rừng t·rị những người g·iết động vật... ý tớ là có, nhưng sẽ không đến nổi tử hình."
"Nhưng g·iết một con quái vât chỉ vì nó là quái vật trong khi nó chưa hề làm gì cả và chỉ đơn giản là muốn sống một cuộc sống bình thường? Nó trông không hề... đúng cho lắm..."
Chí Duy nhìn Vô Thiên một hồi thở dài mà ngẩng đầu lên ngó trần nhà như đang nhớ đến cái gì đấy rồi lại lần nra quau lại nhìn Vô Thiên mà nói.
"Cái này thì phải dựa vào những gì cậu muốn thôi. Những gì cậu muốn làm, những gì cậu sẽ làm và những gì cậu cho là đúng. Cậu nghĩ con quái vật kiều gì cũng sẽ làm hại ngừi dân? Được thôi, làm theo ý cậu muốn đi. Cậu nghĩ dân làng là lũ c·hết tiệt khốn nạn mọi rợ? Được thôi, làm theo ý cậu muốn đi."
"Lý tưởng, quyết định, ước mơ hay bất cứ thứ gì khác cũng đều không phải là thứ mà ai củng có thề quyết định giúp cậu được."
"Linh hồn của mỗi người nặng ra sao, đều là do cậu định đoạt cả."
Vô Thiên nhìn Chí Duy, Chí Duy cũng nhìn cậu. Sau đấy cả hai rơi vào im lặng, không còn ai nói gì cả, cũng chẳng ai thèm bàn luận thêm cái gì.
Sau đó một hồi lâu, Vô Hải cùng với Vô Địa bước vào. Xách theo một đống đồ ăn vặt. Cả lũ bắt đầu chè chén no say. Lớn tiếng mà cười rồi tới tối thì vào phòng mà ngủ.
Lúc này, căn phòng không thể nằm dọc được nữa mà phải nằm ngang vì nó có hở hẹp.
Mỗi thằng một nệm. Vô Thiên nằm ngoài cùng, sau đấy là Vô Địa, Chí Duy rồi Vô Hải nằm ở trong cùng nhau ngủ say một giấc.
.
.
.
Sáng sớm thức dậy, bốn cái xác cùng lúc ngáp rồi đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt sau đấy liền đi ra ngoài ăn sáng sau đấy liền ngồi ngáp ở căn phòng y tế của Khánh Linh.
"Chị Khánh Linh! Lâu rồi không gặp." Khi vừa nhìn thấy Khánh Linh đi vào, Vô Hải liền cười lên mà nói.
"Ừ, nhóc ổn rồi nhỉ. Chị tới đây để kiểm tra tình hình của Vô Địa." Khánh Linh gật đầu sau đấy nói tiếp.
"Hơn nữa, chị vừa mới gặp mày ngày hôm qua rồi kia mà."
Vô Hải cười hì hì. Khánh Linh lại gần, bóc đống băng ngạc trên người Vô Địa ra. Nhìn nó rồi liền gật đầu mà nói.
"Ừm, hồi phục rất tốt. Không hổ là người sở hưu năng lực hồi phục mạnh mẽ." Âm thầm cảm thán xong, cô liền cầm đống gạc lên, chuẩn bị đi vứt chúng nó.
"Giờ em các em có thể đi phá mấy cái tế đàn tiếp rồi đấy. Hiển nhiên, nếu các muồn chờ Anh Thư tỉnh lại thì cũng được thôi. Không ai thúc dục các em đâu."
"Nah, bọn em sẽ đi luôn. Việc này được giải quyết càng sớm thì càng tốt." Chí Duy nhún vai đáp lại Khánh Linh.
Khánh Linh gật đầu, đặt xuống một tờ giấy xong liền ra khỏi căn phòng, đi vứt đồng băng gạc ra ngoài.
Phạm Uyên ngồi trong căn phòng của mình mà thở dài một tiếng dựa vào tường mà nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ cái gì đấy.
Vô Hải cầm tờ giấy lên, nhìn dòng chữ được viết bên trên nó, ba người còn lại cũng tò mò ngó vào mà nhìn xem.
"Khách Sạn Dực Kính? Tầng số hai mươi lăm?"
Đọc những dòng chữ trên tờ giấy này xong. Cả lũ liền hai mắt nhìn nhau, Vô Hải cùng Vô Địa liền nghiêng đầu mà hỏi.
"Dực Kính? Là cái con mẹ gì vậy?"
"Khách Sạn Dực Kính đấy, có tổng cộng hai mươi bảy tầng tất cả, một tòa cũng có thể gọi là khá có tiếng ở cái thành phố này." Chí Duy liền gật đầu, giơ tay lên giả thích với hai người. Cỏn Vô Thiên thì liền đi ra tới ngoài cửa rồi quay lại nói.
"Rồi, đi thôi nào!"
"Chờ đã!" Chí Duy lập tức nắm vai cậu lại rồi nói. "Trước thì ta cần phải chuẩn bị trước cái đã."
Nói xong, Chi Duy liền đưa mỗi người một khẩu súng lục, một cái mặt nạ cùng một cái mày liên lạc. "Cầm lấy đi, lợi thế lớn đấy."
Vô Thiên nhìn cái mặt nạ có hình đôi cnah đen nằm trên nền trắng này rồi quay lên hỏi Chí Duy. "Cái gì đây?"
"Máy liên lạc, và mặt nạ giúp mày nhìn được trong bóng tối." Chí Duy đơn giản đáp lại.
Vô Địa nhìn khẩu súng rồi vứt lại cho Chí Duy. Chí Duy vội vàng bắt lấy rồi hỏi. "Mày không cần dùng súng à?"
"Không cần. Tao thích đánh tay không hơn, thuận tiện hơn hẳn, hơn nữa tao cũng không biết bắn súng và nó quá rườm rà." Vô Địa lắc đầu mà nói sau đấy liền đi ra ngoài.
Vô Hải đút súng vào túi rồi sau đấy cũng liền rời đi, Chí Duy và Vô Thiên cũng ở ngay đằng sau.
Cứ như vậy, cả bốn người bọn họ liền cùng nhau hướng tới địa điểm của tế đàn tiếp theo.