Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 91: Nói Chuyện




Chương 91: Nói Chuyện

Sau đấy, Phạm Uyên đứng dậy rời đi. Vô Địa quay ra nhìn ba thằng còn lại và nói.

"Đếch gì? Cái phòng nó đã chật lắm rồi, lại còn tống thêm một thằng thì sao mà ngủ?"

"Nằm ngang ra là được thôi, muốn phàn nàn thì lên phường ấy. Cơ mà tao không nghỉ là giờ phường còn hoạt động đâu." Vô Hải nằm dài trên ghế sô pha rồi cười hè hè mà trả lời.

"Mà, Anh Thư sao rồi." Vô Địa không để ý tới cậu ta mà quay sang hỏi Chí Duy.

"Vẫn còn đang b·ất t·ỉnh, gãy một cánh tay, tốn khá lâu để hồi phục đấy. Dù sao cô ta cũng không có năng lực hồi phục mạnh như của hai đứa chúng mày."

"Ừm, vậy sao." Vô Địa gật đầu tỏ rỏ đã hiểu rồi liền nằm xuống giường. Vô Thiên nhìn mấy người bọn họ rồi hỏi.

"Thế? Các cậu có định đi g·iết đám Tử Giả ngay bây giờ không?"

Ba người còn lại trong phòng hơi bất ngờ, Chí Duy bật cười mà đáp lại cậu. "Có, tất nhiên là có chứ. Nhưng không phải lúc này, hai thằng này chỉ mới tỉnh dậy thôi đấy."

"Tao cần khoảng thêm một ngày nữa." Vô Hải giơ một ngón tay lên rồi nói, còn Vô Địa thì giơ hai ngón lên. "Còn tao thì cần hai ngày."

"Vậy đấy, tầm hai ngày sau bọn tao mới đi tiếp." Chí Duy nhún vai nhìn Vô Thiên rồi nói. Vô Hải quay sang rồi hỏi

"Vậy còn Anh Thư thì sao?"

"Cô nàng cần tầm gần nửa tháng mới hồi phục lại được, chúng ta đầu thể chậm trễ đâu đúng chứ?"

"Ừ, mày nói đúng." Vô Hải gật đầu đồng ý. Sau đấy Chí Duy liền dẫn Vô Thiên vô cùng lịch sự mà đi chào hỏi mọi người.

Sau đấy, cả đám loên chạy vào bếp cùng nhau ăn cơm do Liên Hằng cùng Liên Hương nấu. Cơm lẫn món ăn đều rất ngon, cả bọn nói chuyện hòa hợp vô cùng.

Liên Hằng bảo rằng cứ để đấy cho cô ấy nhưng do cả đám cùng nói nên cô cũng đành chịu. Sau đấy Vô Hải cùng Vô Địa rút thăm thua nên đành rửa bát.



Cả hai người lấy từng cái chén đũa bát một, cẩn thận chà rửa, không ai nói gì. Sau một hồi im lặng, Vô Hải liền quay sang hỏi.

"Tại sao mày lại làm việc này?"

"Hả? À thì, vì tao rút thăm thua." Vô Địa có hơi không hiểu câu hỏi của Vô Hải cho lắm nên liền nói đại.

"Không không. Không phải chuyện rửa bát này." Vô Hải lắc đầu, sau đấy liền giải thích câu hỏi của mình.

"Ý tao là, tại sao mày lại bất chấp nguy hiểm của mình để đi đánh nhau với lũ Tử Giả nguy hiểm c·hết mẹ để làm gì cơ chứ?"

Vô Địa hơi suy tư một chút, cậu phát ra tiếng "Hừm..." thật dài rồi hỏi ngược lại Vô Hải.

"Thế tại sao mày lại làm việc này? Mày cũng gặp nguy hiểm mà có ích lợi quái gì đâu?"

Vô Hải nhìn Vô Địa sau đấy tiếp tục quay sang rửa chén đũa rồi trả lời.

"Cũng không hẳn, tao chỉ đang muốn chuộc tội thôi."

"Chuộc tội? Chuộc tội gì cơ? Tội g·iết người à?" Vô Địa liền tỏ ra vô cùng tò mò mà hỏi, ai ngờ lại hỏi trúng câu trả lời thật mới hay.

"Ừ, khoảng mười năm trước gì đấy, lúc tao còn khoảng... sáu tuổi. Một bọn t·ội p·hạm xông rồi... mày biết đấy, g·iết mẹ tao thế là tao điên lên dùng Đinh Ba g·iết sạch chúng nó, còn đúng một thằng chạy được."

Vô Hải thở dài, im lặng một hồi rồi mới tiếp tục nói tiếp.

"Sau đấy, tao cảm thấy, khá là ám ảnh, mày có thể gọi nó là tội lỗi hay cái mẹ gì cũng được. Nhưng nói chung là tao chỉ đơn giản là muốn cứu người mà thôi."

Vô Địa "Hah!" Lên một tiếng như đang khinh thường hay cái gì đó rồi nói tiếp. "Tức là mày muốn cứu người để giảm bớt cảm giác tới từ tội lỗi mày gây ra trong quá khứ chứ gì?"

"Này! Nó cũng có sai quái đâu! Tao hiển nhiên cũng muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi để bớt ám ảnh về bó rồi chứ! Tao thậm chí đếch muốn g·iết người cơ."



"Haiz... được rồi, nghe này thằng đần." Vô Địa quay sang nhìn Vô Hải rồi bòi.

"Giết người hay không, đếch phải vấn đề. Vấn đề là mày đang cố lảnh tránh vấn đề và tội lỗi của mày bằng các cứu người để giảm bớt cảm giác tội lỗi."

"Nhưng biết cái gì buồn cười không? Đó là nó đếch bao giờ có tác dụng! Phản tác dụng, mày có thể gọi như thế. Càng cứu nhiều người với lý do giảm bớt cảm giác tội lỗi, cảm giác lỗi và nỗi ám ảnh của mày càng tăng lên, đó là vấn đề đấy."

Vô Hải nhếch mày rồi đáp lại Vô Địa. "Mày đang nói cái mẹ gì thế?"

Vô Địa hơi ngơ ra, sau đấy cậu hơi suy nghĩ rồi liền mặc kệ nó mà nói.

"Thôi quên mẹ nó đi. Hơn nữa việc quái gì phải cảm thấy tội lỗi? Chúng là t·ội p·hạm mà phải không? Chúng nó g·iết mẹ mày kia mà."

Cả người Vô Hải hơi run lên một chút rồi liền trở lại bình thường, sau đấy cậu liền quay lại nói với Vô Địa.

"Mày nói đúng và tao đương nhiên củng biết chuyện này lâu rồi, bọn nó là t·ội p·hạm, hiển nhiên rồi, đ·âm c·hết cả một gia đình còn lại đúng một đừa con trai và con gái kia mà."

"Nhưng cái quan trọng là. Dù biết là như thế nhưng nổi ám ảnh của tao vẫn không hế dừng lại, đó mới là trọng điểm!" Vô Hải nói rồi liền up cái bát cuối cùng lên tủ chén sau đấy dùng khăn lau tay quay qua nhìn Vô Địa với vẻ mặt đang suy tư mà hỏi.

"Bàn chuyện của tao đủ rồi. Thế? Tại sao mày lại chiến đấu?"

Vô Địa đang bận suy nghỉ thì giật mình, xoa cằm đáp lại Vô Hải.

"Không phức tạp như của mày. Lý do của tao đơn gian hơn nhiều."

"Và đó là?" Vô Hải nhướng mày, cắt ngang vào mà hỏi. Vô Địa trước khi trả lời liền nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng, gương mặt chất chứa đầy sự hiếu chiến và b·ạo l·ực mà đáp.

"Dễ thôi, đó là để trở nên mạnh mẽ hơn."

"... Hả? Ý mày là sao cơ?" Vô Hải không hiều mà hỏi.



"Nghĩa trên mặt chữ! Chiến đấu càng nhiều, tao sẽ thu được càng nhiều kinh nghiệm, sau mỗi trận chiến tao sẽ càng phát triển, càng mạnh hơn rồi tao sẽ khiêu chiến kẻ mạnh hơn nữa, để trở nên phát triển hơn nữa, mạnh hơn nữa, hấp thu nhiều kinh nghiệm hơn nữa!"

Vô Đia đưa bàn tay phải của mình ra phía trước, nắm nó lại thật chặt rồi nói tiếp.

"Lặp đi lặp lại! Lặp đi lặp lại! Tao sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa!"

Vô Hải nhìn cậu một hồi, cái vẻ mặt hiếu chiến trông như được kết thành từ b·ạo l·ực và sức mạnh đấy trông như không hề giả dối về việc mà nó vừa mới nói.

Vô Hải thở dài một tiếng rồi đáp lại. "Mục đích của mày, nghe đúng là đơn giản dễ hiểu thật đấy."

"Chứ là sao nữa? Hè hè." Nói xong Vô Địa liền lau tay sau. Sau đấy cả hai đi ra ngoài, kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.

.

.

.

Ở bên ngoài này, Chí Duy đang nằm ngữa trên ghế sô pha, vừa ngáp vừa bấm bấm cái gì đấy trên điện thoại của mình.

Vô Thiên thấy vậy thì tò mò hỏi. "Cậu đang làm gì vậy?"

"Hở?" Chí Duy nhìn cậu rồi à một tiếng mà trả lời lại. "À, đang nhắn tin thôi."

"Nhắn tin? Tôi tướng sóng bị mất hết sạch rồi chứ?" Vô Thiên có chút bất ngờ, nhướng mày khó hiểu mà hỏi.

Chí Duy hơi hơi xoa cằm suy nghĩ rồi liền quay lên nhìn cậu mà trả lời lại.

"Ừ, tôi dùng... nói sao nhỉ, cậu cứ nghĩ nó là một dạng thiết bị đặc biệt, có thể liên lạc mà không cần sóng là được."

Vô Thiên ồ lên một tiếng, gật đầu tỏ rõ mình đã hiểu đồng thời cũng hơi cảm thấy tò mò, nhưng cậu củng không hỏi nhiều.

Sau đấy, cả hai liền rơi vào im lặng, cả căn phòng cũng trở nên không có tiếng động gì.