Chương 68: Đánh Trộm
Sau khi về bờ Vô Hải liền đem đám tôm xanh trở về đặt tại cái chậu ở nhà mình. Thức ăn của Tôm Xanh không quá lá quý hiếm nên về cơ bản thì cậu vẫn nuôi chúng nó được.
"Giờ chỉ cần chờ tới lúc trở về rồi để Hải Kỳ ngậm chúng nó trong miệng là được rồi nhỉ?" Vô Hải lẩm bẩm nói trong miệng sau đấy đi vào phòng, đặt cái cái chậu chứa mấy con Tôm Xanh xuống sàn rồi đứng dậy.
Tôm Xanh, đúng như cái tên của mình, vỏ của con tôm này có màu xanh dương, trông như vỏ sò. Nó có ngoại hình giống một con tôm hùm nhưng lớp vỏ trên lưng nó hơi cuộn lại và có hình tròn thay các khớp đứt khúc như bình thường.
"Ừm, giờ còn thiếu mỗi Thủy Tinh Biển nữa thôi nhỉ?" Nói rồi Vô Hải liền nhấc khẩu súng lục lên, đút vào túi của mình rồi đi ra bên ngoài.
"Vô Hải, cậu đây rồi. Có chuyện gấp vừa xảy đấy." Khi Vô Hải vừa mới đi xuống dưới thì Hughie liền chạy lại gần cậu vô cùng lo lắng mà nói ra.
"Có chuyện gì? Mau nói đi."
"Kho hàng của ông Gadan đã bị trộm mất rồi ạ." Hughie ngay lập tức trả lới lại. Nghe đến đây thì Vô Hải lập tức rồi cùng với Hughie ra ngoài vừa đi vừa nói.
"Kể chi tiết hơn đi."
"Vâng ạ." Hughie gật đầu rồi sau đấy ngay lập tức nói tiếp. "Kho hàng của Ông Gadan đột nhiên biến mất gần một nửa, đã tra ra được là ai trộm mất, hiện tại ông ấy đang rất lo lắng vội cho tôi mời cậu tới đấy, hai người canh nhà kho đã bị g·iết rồi."
"Trộm ư? Ai trộm, gan to thế nào mà lại trộm ở hải quan của người khác vậy?" Vô Hải khó hiểu hỏi. Thường thì mấy cái nhà kho chứa hàng phải được canh gác nghiêm mật lắm chứ. Hơn nữa cho dù không có người canh thì làm quái gì có tên nào dám mạnh động tới vậy cơ chứ? Không sợ bay đầu à.
Hơn nữa lại còn g·iết người nữa, gan to vậy sao?
Hughie nhìn ra thắc mắc của Vô Hải thì liền trả lời lại.
"Những kho hàng được bảo vệ bởi quý tộc chỉ có những người có quan hệ rộng hoặc chịu bỏ ra một số tiền lớn hơn mới dùng được mà thôi. Còn ông Gadan thì chỉ có thể thuê những kho hàng rẻ hơn và nguy hiểm hơn một chút, nhưng không ngờ tới bọn này lại mạnh động tới mức đấy." Hughie lắc đầu thở dài, sau đấy hai người cùng nhau đi đến gặp Gadan.
Gadan nhìn thấy Vô Hải thì chuyển từ sợ hãi cùng lo lắng sang mứng rỡ, ông lập tức chạy lại gần Vô Hải.
"Vô Hải, chuyện gấp lắm rối, cậu giúp tôi được chứ?! Tôi hứa sẽ thưởng cho cậu sau việc này!"
"Rồi rồi, dù sao ông cũng đã thuê tôi mà. Thế, bọn trộm đâu?" Vô Hải giơ tay lên để ông bình tĩnh lại rồi hỏi.
"Đó là môt nhóm hắc bang khá lớn thường hay hoạt động ở xung quanh đây. À để tôi cho người dẫn cậu đi nhé?" Gadan bình tĩnh lại được một chút rồi ngay lập tức nói rằng.
"Ừ, mau dẫn tôi đi đi." Vô Hải gật đầu rồi nói. Sau đấy Gadan liền cho vài người dẫn Vô Hải đến một khu vực tồi tàn, dơ bẩn, người nghèo đi khắp nơi, người vô gia cư ở khắp chốn, chỗ của bọn ă·n t·rộm nọ nằm ở một góc trong cuối con đường nằm ở một con hẻm nào đấy.
"Là chỗ này này." Một trong số đó len lén nhìn ra ngoài rồi chỉ tay vào cái hẻm bên trong đấy. Vô Hai chỉ gật đầu, đi ra ngoài rồi đáp.
"Ừ, các anh không cần phải đi theo tôi đâu. Chút nữa vào dọn dẹp là được rồi." Sau đấy không kịp để cho những người khác nói gì Vô Hải liền đã đi vào con hẻm nọ.
Ở đấy, ngay tại gần phía bên ngoài của con hẻm, có hai tên côn đồ vẻ ngoài dữ tợn đang đứng canh, miệng còn phì phào thuốc lá do cái tập đoàn nào đó chế thành.
"Eh! Thằng kia, mày nghĩ mày đang đi đâu vậy?" Thấy Vô Hải lại gần, một trong hai tên liền áp sát lại cậu, tỏ ra hung dữ mà nói.
Rầm! Vô Hải tung ra một đấm, đập thẳng đầu tên côn đồ áp sát cẫu vào tường, đánh đến cho hắn ngất tại chỗ.
"Mày...!" Tên còn lại vừa mới kịp phản ứng lại rút dao ra thì liền bị Vô Hải đấm thẳng vào bụng, đấm ngất hắn ngay tại chỗ.
Sau đấy Vô Hải bước vào nên trong căn nhà nọ.
Vừa bước vào, cậu đã gặp phải tầm hai mươi người ở trong này, và cả hai mươi người này đều chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tôi nghe nói mấy người vừa trộm hàng của ai đó phải không? Đống hàng đấy đâu rồi?" Ngay khi Vô Hải vừa dứt lời vài tên trong số đó liền đã đứng dậy bước lại gần cậu.
"Sao lại có trẻ con vào đây được vậy nhỉ? Hai thằng kia đi chơi gái hết rồi à?"
Một tên trong số đấy vừa dứt lời thì liền đã bị Vô Hải tung một đấm vào cằm, tròng mắt lội ngược lên ngã thẳng xuống mặt đất.
Gần hai mươi tên trong phòng lập tức đứng dậy rồi móc dao ra. Vô Hải lắc lắc đầu một cái rồi lao vào.
Một lúc sau... đám thủy thụ đi theo Vô Hải có chút lo lắng mà mò tới con hẻm gặp được hai tên đang nằm dưới đất thì họ bất ngờ không thôi.
Bổng dưng 'Rầm!' Một tiếng, một tên côn đồ từ bên trong bay thẳng ra bên ngoài, đụng gãy cánh cửa rồi lết dưới mặt đất rồi lăn đến dưới chân của mấy tên thủy thủ.
"Éii...!!!" Mấy tên thủy thụ nọ giật mình hét lên rồi bật ngược lại. Khi họ nhìn vào bên trong thì đã thấ vô số tên côn đô trông như c·hết rồi mà nằm dưới đất, có vài tên còn cà giật cà giật như bị động kinh vậy.
"Ồ? À mấy anh đây rồi, tôi tìm được tung tích của đống hàng rồi, đi thôi." Vô Hải nhìn thấy mấy người vừa rồi vừa đi theo mình thì lập tức cười lên rồi nói sau đấy xách cổ của một trong những tên côn đồ ở đây ra ngoài.
Sau đấy Vô Hải nhanh chóng cùng những người khac chạy đi đến chỗ mà đám côn đồ nọ cất giữ hàng mà chùng c·ướp được để đem đi bán.
Khi tới nơi, bọn họ không chỉ tìm được hàng của Gadan mà họ còn tìm được cả hàng của những người khác và một lượng tiền khá lớn.
Sau đấy Vô Hải cho người đi kêu Gadan tới đây vận hàng trở về. Khi tới nơi, Gadan lập tức vui đến phát khóc, nắm tay của Vô Hải mừng rở mà nói.
"Cảm ơn cậu rất nhiều đấy Vô Hải! Không có cậu thì tôi không biết phải làm sao cả rồi!"
"Haha, không có gì đâu, ông không cần phải nói như thế." Nói xong Vô Hải liền hỏi.
"Thế còn đống hàng của mấy người khác ông tính làm như thế nào?"
Gadan hơi suy nghĩ chút rồi liền đáp lại. "Tôi sẽ tìm và tra thử xem chủ của những lô hàng này là ai rối trao trả lại cho họ. Có khi với việc này chúng ta sẽ có thêm nhiều lòng tin hơn với những thương buôn ở đây đấy."
"Ồ? Vậy sao? Vậy tôi đi đây." Vô Hải nghiêng đầu hỏi, nhưng việc này và những việc sau đấy nửa cũng chẳng liên quan gì tới cậu nên ngay lập tức quay người rời đi.
"À! Vô Hải! Khoan đã!" Bổng dưng Gadan dừng cậu lại rồi dúi vào tay Vô Hải một túi tiền.
"Đây là năm mươi bac, gồm năm mươi đồng 1 Bạc. Tôi nói sẽ trả công cho cậu mà phải không?"
Năm Mươi Bạc?! Đấy là gấp khoảnh hai mươi lăm lần tiền lương một tuần của mình rồi còn gì nữa?
Vô Hải vui vẻ trong lòng nhưng mặt không lộ ra. "Thôi nào, tôi đã nói là không cẩn rồi mà." Tuy miệng nói vậy nhưng tay của cậu vẫn thành thành thật thật đưa đống tiền đặt vào trong túi áo.
"Cơ nhưng mà, nếu ông đã có ý thì tôi đành nhận vậy."
Gadan cười lên không để ý tới sự măt dày của Vô Hải rồi nói. "Haha, không chỉ nhiêu đây, nếu sau này cậu có yêi cầu gì! Cứ nói cho tôi biết, được không? À đúng, cậu muốn một con Ếch Bụng To đúng không? Tôi sẽ cho người đi tìm kiến tung tích của nó ngay!"
Nghe Gadan nói câu này, Vô Hải ngay lập tức mừng rỡ.
"Thật sao?! Cảm ơn ông rất nhiều nhé!" Vô Hải cười lên rồi cảm ơn Gadan. Nhưng ông lại lắc đầu.
"Haha, nhiêu đây có là bao nhiêu so với những gì cậu đã giup tôi cơ chứ?"
Giờ đây, ông đã thấy việc thuê Vô Hải đúng là một quyết định vô cùng đúng đắn. Nếu không chuyến này, ông đã lỗ, lỗ nặng rồi.