Chương 67: Bắt Được Tôm Xanh
"Này, sao tự dưng cậu lại gần đây làm gì vậy? Tôi với cậu đâu có quen nhau đâu đúng không?" Chí Duy khó hiểu và khó chịu mà nhìn Vô Hải.
"Hả? Tờ chỉ muốn kết bạn thôi, hơn nữa cậu có mỗi mình thôi mà đúng không? Cô đơn chứ?" Vô Hải vừa đung đưa chân vừa dùng gương mặt như đang nói một chuyện hiển nhiên mà đáp lại Chí Duy.
"Này! Tôi không có một mình nhé!" Chí Duy bực mình hét lên rồi chỉ vào mặt Vô Hải.
"Ồ? Thế hả? Thế bạn cậu đâu?" Vô Hải ngừng vung chân lại rồi quay qua nhìn Chí Duy rồi hỏi.
"Hả...? Cái này... à thì..." Chí Duy cứng họng lại rồi cậu từ từ im lẳng nhìn xuống mũi chân của mình rồi làm ra vẻ mặt buồn bã.
"Ah! Khoan đã! Không phải cậu cũng chĩ có một mình thôi sao?!" Chí Duy bỗng giât mình mang theo xấu hổ mà chỉ tay vào Vô Hải rồi nói.
"Hở? Không hề nhé, tớ có mẹ của mình đấy." Vô Hải dùng gương mặt hiển nhiên mà đáp lại Chí Duy.
"Này, mẹ đâu được tính, đó là g·ian l·ận... cơ mà khoan, mẹ cậu đâu?" Nghe câu trả lời của Vô Hải thì Chí Duy tỏ ra hơi có chút buồn bã rồi nhìn xung quanh công viên.
Nơi này ngoài hai người bọn ra thì chả còn ai nên Chí Duy mới hỏi.
"Mẹ tớ đi mua nươc hay cái gì rồi, chút nữa mẹ mới quay lại." Vô Hải trả lời rồi sau đấy quay sang hỏi lại. "Vậy ba với mẹ cậu đâu rồi?"
"Cha mẹ tớ sao... cha tớ bận lắm, còn mẹ tớ thì bà ấy chỉ quan tâm tới các anh chị và em tớ mà thôi..." Chí Duy vô cùng buồn bã và tủi thân. Thấy vậy thì Vô Hải nhăn mặt lại.
"Woa... nghe cô đơn nhỉ? Cơ mà loại cha mẹ gì mà lại bỏ mặc con mình như thế này cơ chứ?"
Sau đấy cậu nhảy xuống khỏi ghế. Đưa tay ra rồi hỏi.
"Thế muốn kết bạn không? Tớ sẽ trở thành bạn với cậu."
Chí Duy có vè bất ngờ với câu hỏi của Vô Hải. Cậu nhìn vào đôi mắt đen nhưng trong suốt như một cái mặt hồ tinh khiết Vô Hải rồi đưa tay ra.
"Ừ. Được đấy! Tớ sẽ trở thành bạn của cậu!" Chí duy cười lên rồi gật đầu nói. Còn Vô Hải thì cười lên rất lớn mà đáp rồi hỏi.
"Haha! Tuyệt vời quá! Cậu là người bạn đầu tiên của tớ ngòai mẹ đấy! Muốn chơi xây lâu đài cát không?"
"Hả? Là trò gì cơ?"
"Gì chứ? Xây lầu đài cát mà cậu cũng không biết à? Nó là như này này..."
.
.
.
Vô Hải mở mắt ra rồi dậy, ánh vào tầm nhìn của cầu lại một cái trần nhà đầy lạ lẫm.
Vô Hải đứng dậy rồi mở cửa vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt các kiểu xong mới thay đồ rồi ra ngoài.
"À, cậu đây rồi Vô Hải!" Một người tiếng gọi Vô Hải vang lên. Cậu quay qua nhìn thì thấy đấy là chàng thủy thủ Hughie, người đã từng phát hiện và cứu cậu một mạng.
"Hughie à? Có chuyện gì không?" Vô Hải nhìn người thủy thủ trẻ rồi hỏi.
"Vâng ạ, ông Gadan có lời chuyển tới ngài nhưng do có việc nên đã đi trước rồi ạ. Tôi ở đây là để chuyển lời thay ông ấy?" Hughie vô cùng tận mà giải thích ra rồi nói tiếp.
"Ồ? Ông ấy có gì muốn nhắn với tôi à?" Vô Hải hiếu kỳ hỏi. Hughie gật đầu rồi trả lời.
"Vâng, ông ấy nói rằng có một đội đánh bắt đang chuẩn bị ra khơi. Nơi họ đến gần chỗ mà Tôm Xanh thường hay sinh sống. Nghe nói cậu có hứng thú với loài tôm này ông ấy kêu tôi đưa cậu tới đó."
Hai mắt Vô Hải ngay lập tức sáng lên, sau đó cậu liền đi theo Hughie đến chỗ của con tàu đánh cá nọ.
"Chào ông, tôi là Vô Hải." Vô Hải đi đến chỗ của người trông như là chủ con tàu rồi nói.
"Ồ? Cậu tới rồi sao, mau lên tàu đi, chúng ta sắp đi rồi đấy." Lão già chủ tàu nhìn thấy Vô Hải đã tới thì liền liền thúc cậu lên nhanh lên.
Sau khi Vô Hải lên tàu, một thanh biên trẻ trong số những thành viên của đoàn đánh bắt này này quay ra hỏi ông.
"Ai vậy già?"
"Không biết, nhưng lão Gadan nhờ tao cho tay ày đi chung lên thuyền để ra khơi đánh bắt, nghe nói là hắn đang muốn tìm Tôm Xanh." Lão già chủ tảu lắc đầu đáp. Thấy vậy thì thanh niên kia liền quái lạ hỏi.
"Tôm Xanh? Nhưng không phải mùa này tôm xanh còn đang ở trong hang à?"
"Ai mà biết được. Mà kệ đi! Đó là chuyện của người ta, chúng ta không cần phải xía vào quá nhiều, cho hắn đi cùng là được rồi."
Nói rồi lão cùng với thuyền viên của mình liền bước lên tàu, bắt đầu ra khơi làm một vụ.
.
.
.
Ra giữa biển khơi, trời trong mát mẻ nhưng biển lại dội bừng bừng. Lắc lư đứng trên con tàu thuyền, Vô Hải cứ như là đang đi du lịch mà ngắm cảnh xung quanh.
Nhìn những con người đánh cá tập nập làm việc của mình một cách chăm chú, Vô Hải lại cảm thấy có chút động lực.
Sau khi thấy không có ai chú ý tới mình, Vô Hải căn một cơn sóng lớn rồi liền len lén ngửa người ra sau để cho Hải Kỳ rớt xuống mặt nước mà không gây ra quá nhiều sự chú ý.
Sau đấy Vô Hải nhanh chóng quay lại chỗ cũ, quả nhiên là không có ai phát hiện ra cả.
Tôm Xanh khi chưa tới mùa sinh nở thì thường chỉ lặn và ở yên trong tổ của mình ở độ sâu hai trăm mét và dành phần lớn đời mình ở dưới đấy.
Mà bản thân con người thì không thể nào lặn ở độ sâu sâu như vậy được, kỷ lục tối đa của một con người khi lặn xuống đáy biển cùng lắm chỉ lặn sâu được tầm Một Trăm Lẻ Năm Mét mà thôi.
Nhưng đấy là giới hạn tối đa của con người hiện tại, nhưng còn với Vô Hải ư? Dù là Người Siêu Phàm nhưng cậu thậm chí còn không thể nào lặn sâu hơn bốn mươi mét được.
Nhưng Vô Hải còn có Hải Kỳ. Hải Kỳ vốn là Sinh Vât Biển, độ sâu hai trăm mét chả là gì đối với nó cả, cho nên mất không quá lâu nó sẽ lặn tới độ sâu cần thiết mà thôi.
Hải Kỳ xuyên qua mặt biển, lặn vào biển sâu. Ở mức độ này ánh sáng vẫn còn chiếu xuống được những tia nắng lã lướt theo mặt sóng.
Nó tiệp tục lặn sâu xuống dưới, mặc kệ đám cá đang sợ hãi mà bơi đi xung quanh mình.
Nó xuyên qua dòng n·ước l·ũ, không để ý đến lực áp ngày càng mạnh mẽ của nước.
Theo khoảng cách bơi càng ngày càng sâu của mình, mật độ của nước ngày càng tăng lên, biển sâu cũng dần dần trở nên âm u lên do snh sáng khó mà chiếu xuống tới độ sâu này.
Áp lực của nước ngày càng tăng lên dựa theo độ sâu kể từ mặt nước, đây là kiến thức cơ bản mà bất cứ ai cũng có thể biết được.
Tuy nhiên điều đấy lại không phải là vấn để với Hải Kỳ, nó nhẹ nhàng bơi xuyên qua độ sâu năm mươi mét, độ sâu mà gần như không con người nào có thể đạt đến hiển nhiên vẫn sẽ có một số ít làm được điều này rồi, nhưng không nhiều.
Hải Kỳ nhanh chóng lội đến độ sâu một trăm năm mươi mét, ở độ sâu này, chưa từng có con người nào mình trần mà có thể tới được đây.
Độ sâu hai trăm mét, nươc biển ở đây trở nên tối tăm vô cùng, ánh sáng dường như cũng gặp khó khăn khi mà chiếu xuống nơi này.
Rât nhanh, Hải Kỳ đã chạm tới một mặt đá nông. Sau đấy nó bắt đầu bơi lội xung quanh quanh tìm kiếm Tôm Xanh ở quanh đây.
Vô Hải đã hỏi qua và nghe được gần nơi này có Tôm Xanh thường hay sinh sống nhưng hầu hết thời gian chúng đều dành cho việc ngồi ở trong hang và không làm gì cả.
Sau một hồi tìm kiếm, Hải Kỳ cuối cùng cũng thông qua đôi mắt của mình nhìn thấy được một cái hang chứa đầy Tôm Xanh.
Nhưng con mà Vô Hải tìm không phải mấy con này, con mà cậu ta tìm thì to như một con Tôm Hùm cơ, còn mấy con này thì quá nhỏ.
Thế là Hải Kỳ liền đụng một cái thật mạnh thẳng vào vào trong mặt đá khiến cả cái hang của đám đám tôm run lên. Cả lũ chúng nò hắt đầu vội vội vàng vàng chạy ra.
Hải Kỳ nheo mắt lại nhìn rồi ngay lập tức lao lên, ngậm bốn con lớn và vài chục con nhỏ vào hóng rồi lao lên.
Ở trên đây Vô Hải đã đặt sẵn một cái thau ngay sau đấy cậu tụ sáu quả cầu nước, hợp lại thành một đánh thẳng về mặt bên của con tàu
Đùng!! Quả cầu nươc đập thẳng vào trên mặt biển tạo ra một v·ụ n·ổ lớn như thể có nguyên quả bom vừa nổ dưới mặt nước vậy.
"Cái gì vậy?!"
Tiếng nổ lớn thu hút hết sự chú yơ của mọi người sang bên kia. Còn bên này thì Hải Kỳ liền ngay lập tức lao lên khỏi măt biển, phun đồng tôm xanh vào chậu rồi hóa thành hình xăm lần nữa dán luôn lên trên người củ Vô Hải.
Đơi khi mọi người kịp phản ứng lại với vũ nổ Hải Kỳ tạo ra khi lao ra khỏi mặt nước thì mọi chuyện đã hoàn tất từ lâu rồi.