Chương 66: Mấy Loài Vật Kỳ Lạ
Ở phía bên kia, tại một tòa biệt thự nguy ngoa rộng lớn. Bên trong thư viện của tòa biệt thự này, Chí Duy đang bận rộn mở đèn đọc sách chăm chỉ vô cùng trông như một học sinh chăm ngoan đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới vậy.
Ánh trăng khuyết chiếu những luồng ánh sáng lạnh lẹo mà mờ nhạt vào bên trên trong cái thư viện tối u mờ mịt.
Chỉ có một nhóm ánh sáng phát ra từ chiếc đèn dầu mới tinh, chiêu ra thứ ánh sáng rõ ràng giúp Chí Duy có thể dễ dàng đọc sách.
Cậu đang tìm và học thêm một chút thông tin về mấy thứ lạ lẫm ở thế giới này.
"Bạch tuộc xanh à... lại còn là loại trưởng thành nữa chứ. Thằng khốn Vô Hải lắm năng lực quá thành ra cái điều kiện tiến hóa cũng khó ăn thật nhỉ..."
Nói rồi Chí Duy bắt đầu đọc thông tin về Bạch Tuộc Xanh.
Bạch Tuộc Xanh, một giống simh vật biển hiếm thấy thường chỉ xuất hiện ở những vùng biển sâu lạnh lẽo. Chúng có tính tự do rất mạnh nên thường chỉ đi một mình thay vì theo đàn.
Một con non mới sinh có thể nặng đến mười ký và dài một mét và sở hữu bốn cái xúc tua dài hai mét.
Một con trường thành thì có thể dài tới sáu mét, có mười hai cái xúc tua dài bốn mét và nặng tới hai tấn. Chúng là một loài hải sản có giá trị dinh dưỡng cao, vị khá là độc đáo nên bán cũng khá là chạy, được nhiều người săn đón khiến cho rất nhiều đoàn đánh bắt lớn đều muốn có được chúng và kiếm một món hời lớn.
Nhưng loài này cũng đặc biệt hung dữ, chúng có thể sẽ t·ấn c·ông bất cứ thứ gì cản đường hoặc chúng cho là nguy hiểm. Rất nhiếu vụ đắm tàu xảy ra đều là do loài này, cần phải đặc biệt chú ý.
Phía trên cuốn sách còn có hình minh họa của con bạch tuộc xanh náy nữa.
"Haiz... đau đầu thật đấy..."
Chí Duy xoa xoa trán của mình sau đấy cậu lấy ra một cuốn sách khác nói về những loài chim, lật mục ra rồi dò tìm con mà cậu muốn tìm. Sau một hồi tìm kiếm và dò trang, Chí duy cuối cùng cũng tìm được loại mà cậu muốn tìm.
"Chim Mỏ To. Một loài chim quý hiếm tung bình một con trường thành nặng một trăm hai mươi ký, sải cánh dài tới hai mét. Thường hay xuất hiện trong những khu rừng nhiệt đới như là Rưng Anta nằm tại phía đông Vương Quốc hoặc trên những quần đảo nhỏ ngoài biển khơi. Loài chim này ci một khả năng siêu phàm cực kỳ đặc biệt, chúng có thể chứa được vô số vật thể trong cái mỏ rộng của nó, thậm chí số lượng và cân nặng của vật thể mà nó chứa còn có thể nặng hơn cả trong lượng của chính nó sao..." Chí Duy nhìn chăm chú vào hình minh họa của loài chim này rồi bắt đầu lât thêm vài trang nữa để tìm thêm một loài nào đó mới nữa.
"Chim Xuyên Tường..." Chí Duy lật đến một trang nào đấy rồi đọc thành tiếng tên của loài động vật mà cậu vừa mới tìm được.
"Có kích cỡ khá nhỏ tương tự như một con chim sẻ, làn lông màu nâu với cái chi tiết đứt đoạn. Điều khiến loài chim này đặc biệt và đáng ngạc nhuên là khả năng đi xuyên qua vật thể một cách tự nhiên như thể là bản năng đấy của nó."
"Theo các nhà nghiên cứu, khpang cachơ tối đa mà một con Chim Xuyên Tường trưởng thành có thể xuyên qua là khoảng một mét, chúng không thể xuyên qua nêi chỉ đơn giản là đi hay bay qua một cách bình thường được, mà chúng phải bay với tốc độ tối đa của mình thì chúng mới co thể đi xuyên qua một vật thể nào đấy."
"Người ta cho rằng vì loau chim này rất nhỏ yếu, tốc độ rấy chậm nhưng chúng lại không thể tự kiểm soát tốc độ của mình được khiến chúng chỉ có thể phóng thẳng một đường mà thôi. Và do không kiểm soát được đường bay của mình chúng rất thương hay đâm lung tung vào nhiều thứ khác nhau, nhưng thay vì học cách điều khiển đường bay và thay đổi nó, thì chúng lai tiến hóa luôn ra một cái năng lực như này"
Nghe đến đây Chí Duy tý nữa thì bất cười nhưng cậu vẫm phải nhịn lại rồi đọc tiếp.
"Tuy nhiên những lý do trên chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa có một xác nhận thực tế nào cho khả năng đặc biệt ấy của loài này."
Chí Duy đóng sách lại, cất nó sang một bên sau đấy cậu lại lôi một quyển từ điển về côn trùng ra rồi bắt đầu dò tìm loài mà cậu muốn tìm thông qua cái mục lục rồi từ từ mà mở tới cái trang đấy.
"Rết Anvla, một loài côn trùng thường sống ở những vùng đầm lầy độc tại phía đông, chúng không có độc tính nhưng cắn rất đau, và có những hàng chân sắc nhọn như dao cạo. Đăc biệt là loài côn trùng này còn có khả năng cực kỳ đặc biệt khác đó là chúng có thể di chuyển v·ết t·hương ở vị trí nghiêm trọng của mình sang một vị trí khác ít nghiêm trọng hơn."
Sau khi đọc hết và tìm hiểu kỹ càng về những thứ mình muốn tìm xong, Chí Duy liền duỗi lưng ra đầy mệt mỏi sau đấy thở dài một tiếng.
Bổng dưng có tiếng mở cửa vang lên, Chí Duy quay lại nhìn thì thấy người bước vào là Qaura, hầu gái thân cận của Theieira.
"Ồ? Tôi thấy ánh đèn nên vào kiểm tra xem, tưởng là ai hóa ra là cậu sao Chí Duy?" Qaura xách theo đèn dầu bước vào bên trong khi nhìn thấy cậu đang ngồi đọc sách thì có chút bất ngờ mà hỏi.
"À, vâng ạ" Chí Duy cười trừ rồi trả lời. Qaura '"Hử..." một tiếng nhìn đống sách trên bàn của cậu rồi mỉm cười nói.
"Haha, vậy ra đây lý do cậu xin tiểu thư quyền được vào thư viện đọc sách hay sao? Cậu cũng chăm học thật nhỉ?"
Chí Duy có chút xấu hổ gãi đầu mà đáp lại. "Vâng ạ."
"Thôi, đi ngủ sớm đi, ngày mai cậu còn phải cùng tiểu thư ra ngoài đi dạo đấy, đừng có để đến lúc đấy lãi mệt mỏi là không được đâu." Nói xong Qaura liền bước ra ngoài, còn Chí Duy thì đứng dậy xếp sách vào chỗ sau đấy cũng trở về phòng của mình.
Ở đây, người Hầu thường thì sẽ không có phòng riêng mà chỉ được sống chúng với những người khác. Nhưng riêng Vô Hải thì là Hầu Vệ của Theieira cho nên cậu được đặc cách hẳn một căn phòng riêng ở khu người hầu nghỉ ngơi luôn.
Nó cũng khá là tuyệt đấy, dù sao thì Chí Duy cũng không thíc việc sống chung phòng với mấy người lạ hoắc cho lắm.
Chí Duy mở cửa phòng của mình ra, nó là là một căn phòng khá rộng, có tủ đựng đồ, có giường, có cửa sổ, có cả bàm nữa, vô cùng đầy đủ tiện nghi.
Chí Duy cởi áo thay đồ ngủ thoải mái rồi nằm oải lên giường từ từ chìm vào trog giấc ngủ.
Trong giấc mơ của mình. Chí Duy thấy mình đang ở một cái công viên nào đấy. Cậu hiện tại đang còn khá nhỏ, tấm đâu đó khoảnh năm sáu tuổi gì đấy.
"Êh, nhìn này, tao vừa bắt được một con bọ."
Chí Duy nhìn lại, thấy một cậu nhóc cũng trạc tuổi mình đang cầm trên tay mình một con bọ lớn.
Chí Duy lập tức sợ hãi mà giật mình lùi ngược lại, vẻ mặt hiện lên rõ rqng sự kinh tởm mà nói.
"Ew! Mày mau vứt nó đi còn cầm lên làm gì vậy?"
"Vậy sao? Tao thấy nó ngầu mà, mày thấy không phần vỏ của nó cứng phết nè." Vô Hải không những không vứt con bọ đấy đi mà còn gõ gõ lên cánh của nó vài cái rồi dí thẳng vào mặt Chí Duy.
Nhìn cái côn trùng liên tục lúc nhúc mấy cái chân nhỏ li ti dính đầy gai đấy mà hét lên.
"Bỏ- bỏ- bỏ nó ra ngay cho tao! Áhhhh! Kinh quá! Tởm quá!"
"Thôi nào thôi nào, có gì,đâu mà phải sợ chứ? Nè, nè. Mau cầm lấu lấy đi." Vô Hải cười hì hí rồi dí con côn trùng vào mặt Chí Duy còn Chí Duy liên tục sợ hãi mà vừa lui lại vừa la làng hết cả lên.
Đây là một ký ức đẹp, và đây cũng là lần đầu mà đôi bạn thân này gặp nhau, một cuộc gặp gỡ thay đổi hoàn toàn số phận của cả hai.