Chương 65: Rắn Biển Trắng
Vô Hải đi trên con phố tấp nập người qua lại. Có trẻ em bán báo, có người già ngồi bán hoa quả trái cây, có người vội vàng đi đâu đó, còn có người chậm rãi qua lại, vui đùa cười nói.
Khi Vô Hải còn đang đứng xung quanh ngắm cảnh. Một đứa bé gái người ngợm bẩn thỉu bổng dưng va vào người cậu, xin lỗi rồi chạy mất.
"Xin lỗi."
Vô Hải dừng lại, nhìn về hướng mà đứa bé chạy rồi dường như không quan tâm lắm mà quay người lại đi tiếp.
Đứa bé chạy thẳng đến một con hẻm nào đó rồi mới dừng lại, nhìn hai đồng một Bạc và Hai đồng Năm Ven trên tay mình.
"Tuyệt, với cái này là mình có đủ tiền rồi." Cô bé vui vẻ vô cùng mà thì thào trong miệng.
"Đủ để làm cái gì cơ?" Bổng dưng một giọng nói từ phía sau truyền lại khiến cô bé giật nãy mình lên mà quay lại nhìn.
"Ai..."
Khi nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai thì gương mặt của cô bé liền trở nên xám xịt lại, sợ hãi vô cùng.
Và người đó là ai ư? Rõ ràng là Vô Hải rồi chứ còn ai vào đây nữa.
Đứa nhỏ ấy sợ tới mức giật mình chút nữa thì hét toáng lên. Cô liền ngay lập tức quay người chạy thì bị Vô Hải nắm lấy cổ áo mà nâng lên.
"Awa wa wa...!"
Cô bé vừa chảy nước mắt vừa liên tục vùng vẩy, run sợ trông như là sắp khóc tới nơi rồi vậy.
"Thât là... mới lần đầu đăt chân xuống đất mà đã gặp phải ăn trôm rồi, con cái nhà ai thế này?" Vô Hải phiền hà lầm bấm trong miệng rồi lấy lãi hai đồng tiền từ trong tay cô bé sau đấy thả cô xuống đất.
"Ay da!" Cô bé bị dập mông xuống đất liền lập tức đau đớn kêu lên. Còn Vô Hải thì không để ý lắm.
Cậu nhìn mấy v·ết t·hương trên người cô cùng cơ thể đầy bụi bặm, dơ bẩn với cái bộ quần rách đấy mà thở dài một tiếng sau đấy búng đồng giá trị 5 Ven xuống đất.
"Cầm lấy đi, cho nhóc mi đấy." Vô Hải gãi đầu, thở dài mà nói sau đấy rời đi.
Cô bé ngơ ngác một chút sau đăy giật mình, vội cầm đồng tiền lên rồi đứng dậy, nhìn hướng của Vô Hải rồi nhanh chóng rời đi.
Vô Hải thì tiếp tục đi trên con đường của mình, ngó nghiêng xung quanh ngắm cảnh. Sau một hồi di chuyển thì cuối cùng Vô Hải cũng đã tới được một khu chợ rất chi là nhộn nhịp, tiếng người bán người mua vang lên khắp chốn, tiếng chào hàng không ngừng rả riết. Vô số các loại Hải Sản tươi ngọn được bày bán ra con thì còn sống đang bơi lội trong chậu, con thì đã được quyết nằm yên trong đống đá lạnh.
"Mà khoan, đống đá này từ đâu ra cơ chứ?" Nhìn thấy mấy viên đá lạnh Vô Hải lập tức có chút khó hiểu mà tự hỏi.
"Chẳng lẽ thế giới này hiện đại đến mức có cả máy làm đá kia à... ảo thật đấy." Vô Hải lắc đầu lẩm bẩm rồi tiếp tục di chuyển xung quanh tiếp tục tìm kiếm xem ở đây có bán thứ cậu cần tìm hay không.
Sau khi tồn gần khoảng một tiếng đi khắp chợ, Vô Hải cũng chả tìm thấy nổi một chỗ nào có bán thứ mà cẫu muốn tìm cả.
Đang lúc Vô Hải định rời đi thì một đám đông đang xúm lại với nhau như đang trao đổi, mua bán hay đấu giá một cái gì đấy vậy.
Khi Vô Hải lại gần, tròng mắt cậu lập tức co lại, thứ mà cậu thấy là,một đám đông đang đấu giá một con có da rắn màu trắng nhiễm chút xanh to hơn cả một con trăn, dài tới bốn mét đang được những người xung quanh nó nhiệt tình đấu giá.
"Đây là Rắn Biển Trắng mà..." Vô Hải nhìn chằm chằm vào rắn biển trắng. Sau đấy có một người mua được con Rắn này với giá Năm Bạc Mười Lăm Ven, gập đôi cả một tuần tiền lương của Vô Hải khiến cậu suýt sao đắng chát.
"Rắn biển trắng sao? Nghe nói nó rất ngon và bổ dưỡng, mấy tên nhà giàu rất thích, bán chắc đắt lắm đây." Một trong số những người bên ngoài cuộc đấu giá thì thầm mà nói
"Chậc chậc, hôm nay tên Uzka đấy lại kiềm bộn nữa rồi?"
Người đàn ông tên Uzka mà họ đang nhắc đến hiện tại đang cười vui đến tươi như hoa, kêu người vận chuyển con Rắn Biển Trắng đến chỗ của mình.
"Buổi sáng tốt lành, ông là ông Uzka nhỉ?" Vô Hải từ tốn vô cùng mà tiếp cận người đàn ông bọ rồi chào hỏi một cách lễ phép.
"Hở? Ờ phải, cậu là?" Uzka thấy cậu lại chào hỏi thì không biết tại sao mà hỏi lại. Vô Hải mỉm cười mà trả lời.
"Tôi là Vô Hải. Xin hỏi, tôi có mua lân của con Rắn Biển Trắng này hay không?"
Uzka nhìn cậu với ánh mắt có chút quái dị. Rắn Biển Trắng đúng là có lân thật, nhưng cái lân đấy chỉ mọc ở phần gần đầu mà thôi. Tuy nhiên mấy cái lân đấy cũng chả có giá trị gì cho lắm, cùng lắm thì mài mòn cabh rồi đem về làm dây chuyền mà thôi.
Uzka suy nghĩ một chút rồi nói. "Một mảnh một Ven, cậu mua bao nhiêu?"
Con mẹ nó cả một mảnh một Ven, lão đang định cắt cổ ai đấy?
Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng trên mặt Vô Hải vẫn đang nở ra một nụ cười vô cùng tử tế, cẫu tỏ ra suy nghĩ rồi nói.
"Ông có thể giảm cho tôi một chút được không?"
"Không, không mua thì né đi." Uzka thẳng thừng đáp lại, lại còn phẩy phẩy tay tỏ ý đuổi khách nữa chứ.
Vô Hải làm bộ suy nghĩ một hồi lâu rồi móc ra một đồng 5 Ven, đưa cho Uzka.
"Cho tôi năm cái."
Uzka nhìn cậu thật sâu rồi quay lại bóc năm mảnh lân từ trên đầu con Rắn Biển Trắng ra sau đấy rửa qua một chút rồi đưa cho cậu.
"Đây, của cậu đấy."
"Cảm ơn rất nhiều." Vô Hải mỉm cười nhận lấy rồi bỏ vào túi tiền sau đấy quay người rời đi.
"Hừm... vậy là lân giáp của Rắn Biển trắng đã có được rồi, còn thiếu Tôm Xanh và Thủy Tinh Biển nữa mà thôi." Vừa đi cậu vừa thì thầm trong đầu mà nói.
Còn về tại sao Vô Hải không nhắc đến ếch bung to thì... Về cơ bản thì Ếch bụng to cũng không phải là một trong những điều kiện tiến hóa của cậu.
Mà là của Hải Kỳ. Như ta đã biết thì Vô Hải nhận được tận hai cái Điều Kiện Tiến Hóa hay Thăng Cấp gì đấy. Nhưng về cơ thì cậu ta có tận hai cái yêu cầu như vậy lận. Và một trong hai là của Hải Kỳ, đồng thời Vô Hải cũng biết rõ cái nào là của mình, cái này là của Hải Kỳ.
Trong đấy, Điều Kiện Tiến Hóa của Vô Hải là. Năm mảnh lân của Rắn Biển Trắng, Ba Con Tôm Xanh và Thủy Tinh Biển.
Còn điều kiện Tiến Háo củ Hải Kỳ thì trông có vẻ khắc nghiệt hơn. Cần Phải Chiến Đấu và Ăn Sống một con Bạch Tuộc Xanh và một con Ếch Bung To.
Vô Hải cảm thấy cái điều kiện Tiến Hóa của Hải Kỳ nghe nó hơi... khó khăn và tàn bạo hơn hẳn. Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm.
Vô Hải sẽ cần phả đi nghe ngóng về tung tích của mấy con Bạch Tuộc Xanh kia, nhưng đó là sau này, còn hiện tại thì cẫu phải để bản thân mình tiến hóa trước cái đã rồi tính.
Nghĩ đến đây xong rồi, Vô Hải liền vươn vai ưởn ngực một thở ra một hơi thoải mái.
"Hơi đói rồi... mình đi ăn ở đâu bây giở nhỉ?" Vô Hải nhìn xung quanh con đường vẫn nhiều người như cũ dù trời đã đến trưa. Vô Hải đi nhìn xung quanh khắp cả con phố để tìm xem có nơi nào thích hợp để mình ăn trưa hay không vì cậu hiện tại đamg cảm thấy khá là đói.
Sau một hồi tìm kiềm, Vô Hải cuối cùng cũng tìm được một quán ăn cũ kỹ nhưng trông cũng tạm được và có vẻ hợp với túi tiền của cậu hiện tại đấy.