Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 64: Tiền




Chương 64: Tiền

Gadan cũng như là bắt lại được cái tín hiệu này của Vô Hải mà tiếp tục kể tiếp.

"Nghe đồn rằng Đại Gia Tộc bày đã sản xuất ra một loại dược liệu thần kỳ có thể mang đến sức mạnh siêu phàm cho người dùng. Nhưng tôi lại không xác định được nó có thật hay không. Nhưng tôi đoán tỷ lệ cao nó là có thật."

"Không phải tỷ lệ cao thôi đâu, là thật một trăm phần trăm luôn đấy." Vô Hải nghĩ thầm trong bụng mà nói.

Trước đây Chí Duy từng ngạc nhiên khi thấy có người bán một thứ dược liệu gọi là HTD-05 trên mạng rồi. Nghe nói thứ này có thể mang lại sức mạnh không tưởng cho người dùng và nó đến từ gia tộc Augustus.

"Vậy đấy hẳn là thật rồi nhỉ?" Sau đấy cậu quay ra hỏi tiếp.

"Thế còn gia tộc Tudor thì sao?"

Nghe câu hỏi của cậu, Gadan ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu trả lời.

"Không, tôi cũng không nghe gì nhiều về gia tộc này cả. Tất cả những gì tôi biết là quyền lực của họ có thể sánh ngang với cả đại gia tộc Augustus mà thôi."

"Vậy sao? Thật đáng tiếc." Vô Hải tỏ ra có chút đáng tiếc. Sau đấy hai người bàn thêm chút chuyện nữa thì Gadan chuyển hỏi.

"Nhắc đến mới nhớ. Còn cậu? Cậu muốn tới đâu?"

Vô Hải chống cằm suy nghĩ một hồi rồi trả lời. "Tôi đang đi tìm mấy thứ, ông biết Rắn Biển Trắng, Tôm Xanh và Ếch Bụng To."

Nghe đến đây thì Gadan "Ồ" lên một tiếng ngạc nhiên. Ông hơi suy ngẫm một chút rồi nói.

"Rắn Biển Trắng thì tôi nghĩ cậu có thể tìm được ở mấy cái chợ lớn tại cảng Omer, tuy khá hiếm và đắt nhưng vẫn có thể tìm được một con. Còn Tôm Xanh sao? Bây giờ không phải là mùa của Tôm Xanh nên chúng toàn trú ở ổ của mình, thường toàn là cach mặt biển một đến hai trăm mét trở lên thôi, rất khó để tìm thấy nếu bọn nó không nổi lên nước để đẻ trứng"

"Vậy sao, rắc rối thật nhỉ." Vô hải xoa cằm sau đấy hỏi tiếp. "Thế còn Ếch bụng to thì sao?"



Cái tên nghe phèn vãi. Vô Hải nói xong thì liền thì thầm trong bụng.

"Ếch Bụng To sao? Tôi đã từng nghe về nó rồi, con ếch này có thể chứa một lượng nước lớn hơn cả thể trọng của nó trong cơ thể. Nhưng nó ăn không ngon, trông cũng không đẹp nên chả ai thèm bắt cả. Có lẽ sẽ có một số nhà nghiên cứu mua nó về để khám phá đặc tính thần kỳ đó đấy. Mà, nếu có nghe về chúng tôi sẽ báo cho cậu."Gadan suy nghĩ một hôi rồi đáp lại. Vô Hải gật đầu cảm ơn ông vì đã giúp mình.

Sau đấy cả hai trò chuyện thêm một chút nữa thì Vô Hải rời khỏi đây mà đi lên boong tàu ngắm cảnh cùng đi dạo.

Xung quanh con thuyền bốn bể là biển. Ánh sáng vàng ấm áp chói sáng chiếu xuống làm mặt biển rực rỡ hẳn lên như một viên ngọc ngọc quý của trời xanh.

Tiếng hải âu kêu, tiềng sóng vỗ vào mạn thuyền và tiếng của các thuyền viên bận rộn hòa hợp một cách kỳ lạ, giảm đi cảm giác như cả con thuyền này là thứ tồn tại duy nhất ở ngoài này vậy.

Vô Hải ngồi đờ trên mạn tàu, sau đấy cậu bí mật thả Hải Kỳ xuống dưới biển chơi đùa.

Hải Kỳ r·ơi x·uống b·iển, biển rộng mát lạnh khiền nó thích lắm. Nó bơi lội khắp nơi chơi đùa khắp chốn.

Ánh dáng rực rỡ từ bầu trời chiếu xuống đáy biển tạo ra những ánh hào quang lung linh rực rỡ đầy tuyệt đẹp. Vẻ ngoài hung dữ của Hải Kỳ cùng động tĩnh mà nó khiến đám cá xung quanh sợ hãi chạy.

Hải Kỳ không quan tâm mà tiếp tục bơi lội, vòng quanh con thuyền và chú ý luôn lặn thật sâu để tránh việc bị phát hiện.

Sau khi chơi đùa một hồi lâu và đã hấp thụ, cất giữ đủ lượng nước thì nó liền len lén lao lên mặt biển.

Vô Hải thì tránh đi ánh mắt của người khác mà treo xuống mạn tàu để Hải Kỳ hóa thành hình xăm của mình rồi nhảy lên.

Bụp! Nhưng khi nhảy lên boong tàu thì Vô Hải lỡ gây ra tiếng động khá lớn. Khi cậu nhìn lên thì đã thấy mõi người trên boong tàu lẫn người trên cao kia đều đang nhìn mình.

"Ahaha, ai da, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người nhé. Tôi đi trước đây, ahaha."

Vô Hải xoa xoa đầu tỏ ra hơi ngại ngùng rồi đi vào trong khoang tàu mà lẫn mất.



"Không hỗ là Người Siêu Phàm, năng lực thể chất đáng kinh ngac thật!" Một trong số những thuyền viên bổng dưng lên tiếng mà cảm khái.

"Đúng vậy! Tôi thấy cậu ta nhảy một phát từ gần mặt biển nhảy thẳng lên boong tàu luôn cơ! Mạnh thật đấy." Một người khác thì kinh ngạc vô cùng.

Sau đấy đám người bắt đầu cười nói bình luận, khen ngợi, kinh ngạc, mong ước mà nói chuyện với nhau tới vô cùng vui vẻ.

Chi tới khi người quản lý chạy đế kêu họ trở lại làm việc thì họ mời dừng lại mà tiếp tục ai làm việc nấy.

.

.

.

Khoảng một ngày sau, con tàu chở hàng này cuối cùng cũng đã tới được bến cảng Omer.

Ở đây nhộn nhịp không ngừng, người qua người lại bận rộn chuyện của mình. Có vẻ như có vài tàu cing vừa cập bến, người đến người đi, vận chuyển hàng từ trên thuyền xuống, có vài người thì trông như đang bận chuyện khác nên vội vã đi trước.

Vô Hải cũng nhanh chóng đi xuống tàu, các thuyền viên trên tàu cũng vội vàng mà cẩn thận, nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đem những vật mà ông chủ của bọ sẽ dùng để buôn bán từ trên xuống.

"Thế giờ cậu sẽ đi đâu đây? Có cần tôi giới thiệu một khách sạn cho không?" Gadan để người quản lý của mình chỉ huy các thuyền viên đem hàng xuống rồi xoay qua hỏi Vô Hải.

Vô Hải ánh mắt ngơ ngác nhìn các loại kiến trúc cổ xưa cùng các ăn mặc của tầm hai ba trăm này về trước này một hồi rồi mới kịp phản ứng lại mà trả lời Gadan.

"Hả? À, không... ừ, trước tiên thì tôi cần tìm một việc làm trước cái đã, nhưng tôi không biết mình phải làm gì cả."

Thấy vậy thì hai mắt Gadan sáng lên ông liền mở lời chào hỏi.



"Hay là cậu làm việc cho tôi đi? Hai Bạc mười ven mỗi tuần, thấy thế nào?"

Vô Hải không quá bất ngờ với việc Gadan mời việc mình. Cậu nhìn ông một hồi rồi suy nghĩ một chút.

"Mười ven à? Một nửa ven mua được một cái bánh mỳ, tức một viên là năm ngàn, mười viên là năm mươi ngàn."

Ven là một trong những giá trị tiền tệ của Vương Quốc này. Vô Hải đã từng được nghe Chí Duy đề cập tới nó trước đây.

"Một bạc bằng một trăm ven, mỗi tuần Hai Bạc nghĩa là Một Triệu một tuần. Bốn tuần nghĩa là Bốn Triệu. Không tệ hơn nữa tỷ giá chênh lệch giữa hai thế giới có thể khác hơn khá nhiều, cho nên là..."

Vô Hải nghĩ xong liền quay sang nhìn Gadan mà hỏi.

"Tôi phải làm việc gì?"

"Hahaha, không có gì cả. Tôi chỉ cần cậu bảo vệ công việc làm ăn của tôi là được rồi, khi có biến hay kẻ ă·n t·rộm thì tôi sẽ nhờ cậu đi xử lý. Cậu thấy thế nào?" Gadan thấy Vô Hải có hứng thú thì lập tức vui sướng cười lên mà nói tiếp.

"À, hiển nhiên, cho dù không có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn sẽ đúng hạn mà trả tiền cho cậu rồi."

Vô Hải gật đầu, sau đấy tỏ ra suy nghĩ một hồi rồi mới đồng ý.

"Được rồi, tôi đồng ý. Cơ mà ông có thể giới thiệu chỗ ở nào rẻ rẻ cho tôi một tý có được không?"

"Haha! Cái đấy thì cậu không phải lo, về việc chỗ ở của thủy thủ mình. Tôi đã lo liệu hết rồi, tôi cho cậu một phòng riêng luôn đấy nhé, haha." Gadan cười lên sau đây móc ra một cái túi vải.

Tiếng leng keng phát ra từ bên trong có thể khiến bất cứ ai cảm thấy êm tai vô cùng. Ông móc ra hai đồng bạc có số một cùng hai đồng có số năm bên trên ra mà đưa cho Vô Hải.

Hai đồng tiền màu đồng đó chính là giá trị tiền được gọi là Ven, còn cái có màu bạc thì được gọi là bạc

"Đây! Lương tuần này của cậu đấy! Trả trước luôn nhé." Gadan cười mà nói với Vô Hải. Vô Hải cũng không ngại gì mà vui vẻ nhận lấy luôn.

Sau khi biết được quán trọ nơi mình sẽ ở, cậu liền bắt đầu đi xung quanh khu vực này khám phá thành phố này.