Chương 63: Nói Chuyện Về Tử Đằng
"Hử? Về Tử Đằng á?" Vô Hải có chút bất ngờ và khó hiểu mà hỏi lại. Còn Phạm Huyên thì bối rối và xấu hổ mà gật đầu.
"Ừm..."
"Cơ mà chị hỏi chị vậy? Hơn nữa hai người vốn là đồng nghiệp mà phải không? Chị phải biết nhiều hơn em chứ?" Vô Hải càng thấy không hiểu mà hỏi tiếp.
"À, k...không, t...thì... bọn chị là đồng nghiệp cho... cho nên chị muốn biết thêm về anh ấy... thôi mà..." Phạm Uyên vung tay loạn xạ, sự xấu hổ và mắc cỡ làm cô tý nữa thì mất kiểm xoát mà nói loạn xạ hết cả lên, không từ nào giống từ nào cả.
"Hơn nữa, là đồng nghiệp với nhau đâu có nghĩa là chị sẽ biết nhiều hơn về anh ấy đâu?"
Vô Hải nhìn Phạm Uyên một cái rồi thở dài một tiếng sau đấy quau sang hỏi.
"Thế? Chị nghĩ gì về Tử Đằng?"
Phạm Uyên có chút bất ngờ với cậu hỏi của Vô Hải, nhưng rất nhanh cô đã không cần suy nghĩ gì mà trả lời.
"Anh ấy là... một người rất tốt, nhưng có hơi tham việc tới mức trông như anh ấy đang bào mòn cả tính mạng mình chỉ để có thể làm việc và hoàn thành công việc nhanh nhất và sớm nhất có thể vậy." Trông Phạm Uyên rất vui khi nói tới đây, nhưng cô dần trở nên có chút buồn bã và bi thương.
"Anh ấy cũng rất ngu ngốc, không bao giờ chia sẻ công việc với bât cứ ai gánh toàn bộ công việc và mọi lỗi lầm về phía mình. Đôi lúc trông anh ấy rất đau khổ nhưng lại không thấy anh ấy nói gì về nó bao giờ. Anh ấy chưa bao giờ nghe lời khuyên như nghỉ ngơi, bồi bổ, chia sẻ từ bất kỳ ai ngoại trừ những lời khuyên liên quan đến công việc cả..."
Nói đến đây Phạm Uyên rơi vào yên lặng sau đấy cô bổng giật mình hơi xấu hổ.
"À à! Xin lỗi nhé, chị nói có hơi nhiều nhỉ? Ahaha..."
"Không, không đâu, chị nói đúng hết và chị hiều rõ về anh ta hơn là chị nghĩ đấy, nên không cần phải lo lắng đâu." Vô Hải thở dài rồi cười khổ mà nói. Phạm Uyên tỏ ra vô cùng vui vẻ mà hỏi lại.
"Thật sao? Thế thì may quá... à đúng rồi, em có biết gì về anh ấy mà chị không biết không? Kiểu, món ăn mà Tử Đắng thích chẳng hạn? Chỉ biết ảnh thích uống cà phê đen mả thôi."
Vô Hải im lăng trầm ngâm như đang suy nghĩ một hồi rồi trả lời câu hỏi của Phạm Uyên.
"Ai biết được? Chắc là một món trứng chiên dở tệ nào đấy."
"Trứng chiên? Anh ấy thích trứng chiên sao?" Phạm Uyên tỏ ra vô cùng hứng thú và ngạc nhiên với điều này.
"Trứng chiên sao? Nghe nó có hơi..."
"Hơi con nít đúng không? Phải, nhưng vì vài lý do mà anh ta thật sự thích nó đấy." Vô Hải haha cười trừ mà nói.
Sau đấy hai bên tiếp tục nói chuyện với nhau về nhiều thứ nữa cho đến khi cả hai rơi vào im lặng, Phạm Uyên mới chần chứ một hồi lâu rồi hỏi một câu.
"Rốt cuộc thì... anh ấy đang đau khổ và dằn vặt điều gì vậy?"
Vô Hải nhìn Phạm Uyên rồi nói.
"Không biết." Sau đấy cậu liền đứng dây rồi mở cửa ra. "Em hơi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây." Sau đấy cậu liền đóng cửa lại về phòng ngủ của mình mà không kịp để cho Phạm Uyên ngăn lại.
"Khoan..." Phạm Uyên chưa kịp nói xong câu thì Vô Hải đóng cửa lại, rời đi mất để lại mỗi mình Phạm Uyên trên giường bệnh.
.
.
.
Không biết là bao lâu sau, Vô Hải lần nữa tỉnh dậy. Nhưng thứ đầu tiên cảm thấy là sự lắc lư không ngừng cùng tiếng sóng vỗ rì rào cùng một cái trấn nhà lạ lẫm.
"Quay lại rồi à..." Vô Hải thì thầm trong miệng rồi ngồi dậy nhìn xung quanh mình.
Một căn phòng nhỏ, nhưng về cơ bản thì chỉ có mỗi mình cậu là ở đây. Lão Gadan đã sắp xếp một phòng riêng cho cậu thay vì để cậu tiếp tục ở chung phòng với đám thủy thủ rồi.
Vô Hải ngồi dậy. Trên người cậu là một cái hình săm thủy quái vô cùng hung dữ với đầu nằm ngực còn đuôi thì kéo dài ra tới tận thắt lưng của Vô Hải.
"Nhanh chóng ra đi Hải Kỳ." Lập tức Hình Săm trên người cậu phóng ra ngoài hóa thành Hải Kỳ.
Hải Kỳ khạc toàn bộ thứ ở trong miệng của nó ra. Đó là những thứ dụng cụ mà Chí Duy đưa cho và những thứ mà cậu đã chuẩn bị từ trước.
Vô Hải lấy mấy cái thứ đấy ra, cho Hải Kỳ phun nước rửa qua một lần rồi mở ra bắt đầu lắp ráp chúng lại với nhau.
Bổng dưng có tiếng mở cửa vang lên. Vô Hải vội dùng chăn chùm mấy thứ cậu mang theo lại còn Hải Kỳ thì vội vàng hóa thành Hình Săm biến lên trên người Vô Hải.
"Thưa ngài, đến giờ ăn trưa rồi ạ..." Một thủy thủ gõ cửa rồi bước vào thì thấy Vô Hải đang nằm ở trên giường.
"Ố? Ờ, ta biết rồi." Vô Hải tỏ ra bất ngờ rồi đứng dậy bước khỏi giường khi cậu nhìn thấy mặt của vị thủy thủ thì liền ngạc nhiên nói.
"Ah! Anh là người đã cứu tôi hôm nọ này? Cảm ơn anh vì đã cứu mãng tôi rất nhiều nhé." Vô Hải vui vẻ đưa tay ra. Vị Thủy Thủ nọ có chút bất ngờ rồi mang theo chút tò mò mà cũng đưa tay ra bắt tay với Vô Hải.
"À, haha, vâng đấy cũng là vinh hạnh của tôi mà ạ, dù sao thì cứu người cũng là chuyện thường tình mà."
Sau đấy cả hai người đi ra ngoài đến để đi đến phòng ăn trên con tàu này, lúc này Vô Hải nhớ đến cái gì đấy liền quay sang hỏi.
"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên anh nữa. Tên tôi là Vô Hải, còn anh?"
"Hả? À... vâng tôi tên là Hughie ạ." Người Thủy Thủ nọ có chút bối rối mà trả lời lại cậu hỏi của cậu.
Rất nhanh, cả hai đã đến được phòng ăn của Gadan.
"Hahaha! Vô Hải! Cậu đây rồi. Mời cậu ngồi xuống." Gadan nhìn thấy Vô Hải thì lập tức nở nụ cười hào sảng rồi mời cậu ngồi xuống cùng dùng bữa với mình.
"Chào buổi sáng, ông vẩn tươi tình như thường nhỉ, Ông Gadan." Cũng mà đáp lễ lại rồi ngồi xuống đối diện Gadan.
Hai bên cùng nhau hỏi thăm sức khỏe một chút sau đấy bắt đầu vào bữa ăn.
Thức ăn trông cũng khá đơn giản nhưng đậm đà và rất thơm, đây là một món súp thì phải.
"Hahaha, súp này ăn trên tàu là hết sảy, nó còn có cả dược liệu chống say tàu nữa, cậu thoải mái mà ăn đi." Gadan cười lên rồi nói, Vô Hải cũng không ngại mà đợi ông bắt đầu động chén muỗng rồi ăn.
Sau khi ăn xong thì cả hai người liền uống trà. Nhân lúc này, Gadan liền giới thiệu với Vô Hải về nơi mà họ sắp đến.
"Nơi mà chúng ta đang đến được gọi là Cảng Omer của thành Phố Azner. Cảng này là một trong những cảng biển lớn nhất của cái Vương Quốc này. Nó là nơi buôn bán của giao thương của rất nhiều lái buôn, sở hữu vô số các loại hải sản vô cùng quý hiếm và đắt giá."
"Nó thuộc lãnh thổ nằm trong tay của một vị lãnh chúa, là đứa con trai thứ ba của ba của Đại Gia Tộc Augustus."
Nói đến đây, Vô Hải bổng chen ngang vào vì cậu nghe phải một cái tên khá quen thuộc.
"Augustus?"
Augustus, đây là tên cái gia tộc mà Chí duy từng nhắc đến với cậu.
"Đúng, cậu hẳn là đã từng nghe qua cái danh tộc lừng lẫy này rồi nhỉ? Sở hữu một nền y khoa dược liễu tân tiến nhất, có thề chữa được mọi lại bệnh tật trên đời này, sở hữu một khối tải sản khổng lồ với quyền lực giá trị cao đến không tưởng, Đại Gia Tộc Augustus, ngang hàng với cả Đại Gia Tộc Tudor."
"Hể...?" Đây là lần đầu Vô Hải nghe đến mấy thứ này nhưng cậu lại tỏ ra khá là có hứng thú đối với nó, như thể đang muốn nói với Gadan là cậu muốn nghe tiếp vậy.