Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 62: Đi Mua Sắm




Chương 62: Đi Mua Sắm

Sau khi Chí Duy nghỉ ngơi thì Vô Hải bắt đầu chỉ đơn giản là ngồi không trên ghế mà uống nước ngọt mà thôi.

Bổng dưng giọng nói của Hải Kỳ vang lên trong đầu Vô Hải.

"Kirk..."

"Ối c·hết mẹ! Tao quên mất lâu rồi mày chưa ăn gì nhỉ? Đợi tao tý." Vô Hải nhớ lại một việc gì đó rất quan trọng nên cậu liền đừng bật dậy. Và việc đó chính là cho Hải Kỳ ăn uống.

"Cơ mà không biết ngoài siêu thị hay chợ hì đấy có còn thịt không nhỉ? Thôi kệ vậy, đi tìm trước đi đã rồi tính."

Nói rồi Vô Hải liền mở cửa bước ra ngoài rồi khóa nó lại sau đấy rời đi.

Vô Hải chạy đến mấy cái cửa hàng siêu thị mini gần đây thì phát hiện vài cái đã mất gần như sạch sẽ thức ăn bên trong. Thế là Vô Hài liền phải đi hơi xa hơn một chút.

Bước trên con đường hoang tàn, xe cô c·háy n·ổ chất thành đống, cột điễn gãy tung tháo rời, dây điên tay nát đứt đoạn mà rơi trên mặt đất. Mái nhà cũng đổ nát không yên.

Sau một hồi tìm kiếm thì Vô Hải cuối cùng cũng tìm ra được một cái siêu thị mini, điều đăc biệt là cái siêu thị mini này c, máy lạnh tuy không còn hoạt động, nhưng mấy cái tủ đông thì vẫn còn thế nên mấy cục thịt cùng đống cá vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì cả.

"Ừm, thần kỳ thật vậy mà vẫn chưa đó có đứa nào mò vào nơi này à." Vô Hải lẩm bẩm rồi đi xung quanh, cậu đi lại quầy thu gân, lấy mấy cái giỏ kéo ra rồi bỏ mấy gói mỳ cùng mấy chai nước vào bên trong.

Còn Hải Kỳ thì đang gặm sạch đống thịt được giữ trong tủ đá một các vô cùng ngon lành.

Vô Hải vô cùng tự nhiên mà đi xung quanh cái khu siêu thị mini này mà lấy đồ bỏ vào trong giỏ, trông nó cứ như là cậu đang đi mua sắm vậy.

Bổng dưng có tiếng mở cửa vang lên khiến Vô Hải vô thức nhìn lại. Từ đằng sau cánh cửa nhà kho, một cô gái với mái tóc đen dài bước ra ngoài. Cô có đôi mắt đen tuyến sắc bén đặc biệt.



Khi bước ra ngoài cô củng vô thức nhìn lên, thứ mà cô thấy là một chàng trai với mái tóc đen ngắn, đang dắt theo một cái giỏ kéo và vô cúng tự nhiên mà đi lựa chọn đồ ở trên kệ rồi bỏ vào cái giỏ như thể cậu đang đi mua sắm vậy.

Hai bên yên lặng đứng nhìn nhau một chút sau đấy Vô Hải xoa xoa gáy của mình gật đầu mà nói.

"À thì... làm phiền rồi ạ."

Võ Ngọc Anh Thư ngay lập tức rút kiếm ra, Vô Hải vộ vàng giơ hai tay lên giải thích.

"Woa woa woa! Tôi không có ý xấu đâu, tôi chỉ muốn lấy một chút đồ ăn thôi mà. Thôi nào, cô biết đấy hai ngày rồi tôi chưa ăn gì đấy."

Vừa giơ tay giải thích, Vô Hải vừa thì thầm trong đầu của mình.

"Hải Kỳ! Mau trốn đi."

Hải Kỳ lập tức ngước lên thông qua mấy gian hàng nhìn thấy Vô Hải rồi nó nhanh chóng chui vào bên trong tủ lạnh để trốn đi.

Võ Ngọc Anh Thư nhíu mày nhìn Vô Hải, cô hơi trầm một tiếng rồi nói. "Lấy ít thôi, rồi ngay lập tức rời đi đi."

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ đi ngay đây." Vô Hải cười tươi mà đáp sau đấy cậu bắt đầu xung quanh lấy đồ một cách vô cùng tự nhiên dưới sự giá·m s·át của Anh Thư.

Sau đấy cậu lại gần cái tủ lạnh, từ trong tủ lạnh bay ra những miếng hình miếng mưv vô dạng màu đen rồi chúng dán lên cơ thể Vô Hải mà biến thành hình săm.

Sau đấy Vô Hải mang theo giỏ đồ mà rời đi. Trước khi đi cậu còn vô cùng lịch sự mà quay lại vẩy tay chào Anh Thư.



Anh Thư nhìn Vô Hải rời đi rồi bước vào, quay trở lại phòng nhà kho.

"Không sao đâu, chỉ là một người bình thường đi tìm lương thực mà thôi. Mọi người không cần phải lo." Cô nói với những người ở bên trong nhà kho, có khoàng gần chục người đang ở đây bao gồm cả hai mẹ con cô cứu lúc trước.

Nghe thấy cô nói như vẫy thì mọi người mới thở dài một tiếng. Sự lo lắng và sợ hãi đã luyên treo căng dây kinh của họ khiến họ trở nên sợ hãi và lo lắng trước tất cả mọi thứ.

Đến nỗi một tiếng động nhỏ ở bên ngoài cũng có thể khiền họ sợ hãi. Đương nhiên, số lượng người dũng cảm vẫn là không ít, ví dụ như Võ Ngọc Anh Thư và...

"Cô nghĩ chúng ta có cần ra ngoài tìm thức ăn hay nghĩ cách tạo ra một nguồn thức ăn không? Vì cứ như này mãi cũng đâu phải cách đúng chứ?" Một người thanh niên to lớn, ngoại hình hầm hố, gương mặt dữ tợn đầy tự tin và mạnh mẽ.

"Ừ, chúng ta sẽ bắt đẩu việc đấy sớm thôi. Nhưng trước tiên thì chúng ta cần phải dọn dẹp hết đám Tử Giả xung quanh đã." Võ Ngọc Anh Thư gật đầu đồng ý. Nhưng nói tới đây cô bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.

Người vừa rồi... làm sao cậu ta tới được đây cơ chứ?

Xung quanh nơi này có cả đống mấy con chó mắt đỏ kỳ lạ nọ... có khi cậu ta đã tìm được lối đi bí mật nào đăy để mà lẻn tới đây chăng?

Anh Thư nghĩ một hồi rồi lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa mà nói mà cùng người thanh niên to con kia ra ngoài mà chuẩn bị g·iết đám Huyết Hầu ở xung quanh khu vực này.

Khi cô đang cùng tên to con lỗ mãng này ra ngoài, bỗng dưng hắn ngừng lại khiến Anh Thư vô tình đâm vào tấm lưng cứng rắn và vững chắc như một bức tường sắt của hắn.

"Ay... này! Sao tự dưng anh dừng lại vậy... hả?" Anh Thư đang định tõ ra tức giận thì cô nhìn thấy gương mặt của người thanh niên cao một mét chín mươi lăm này.

Cậu ta đang nở một nụ cười, một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng, chứa đầy sự vui vẻ, hiếu chiến và đầy b·ạo l·ực.

Một nụ cười thật điên rồ, một đôi mắt đáng sợ trông trông thuần khiết như một đứa trẻ nhưng lại chất chứa thứ b·ạo l·ực và sức mạnh đầy thuần túy bên trong ấy.

Cậu thanh niên to xác từ từ chỉ tay về phía trước rồi nói.



"Xem ra, người mà cô gặp. Cũng không 'bình thường' lắm nhỉ?"

Võ Ngọc Anh Thư nhìn ra bên ngoài, tròng mắt cô co lại, phía trước mắt cô tầm hai mươi mét gì đấy là một bãi máu đỏ chạy ra từ cơ thể không lành lạnh của hơn hai chục con Huyết Hầu.

Mà ở phía bên kia, Vô Hải với một chai nước ngọt trên tay uống đến thỏa thích. Mà ở trên tay phải của cậu là một cây đinh ba nhuốm đấy máu đỏ tươi.

.

.

.

"Về rồi đây." Vô Hải mở cửa đi vào thì thấy rằng Phạm Uyên đã lần nữa tỉnh dậy và đang uống thuốc gì đấy, còn những người còn lại thì không thấy đâu.

"Mấy người còn lại đâu rồi ạ?" Vô Hải thuận miệng hỏi. Phạm Uyên uống nước xong rồi đặt ly xuống mới trả lời cậu.

"Họ đều đi ngủ và nghĩ hết rồi, đặc biệt là mẹ của Liên Hương, mấy ngày nay hẳn là dài với một người nội trợ như cô ấy lắm." Trả lời xong cô chuyển hỏi.

"Mà em vừa đi đâu về đấy?"

"Mua sắm ở siêu thị mini. Hôm nay là ngày đặc biệt khuyền mãi một trăm phần trăm." Vô Hải lôi cái giỏ đồ mà cậu mang về từ siêu thị mini kéo vào bên trong rồi nửa đùa nửa thật mà trả lời.

Sau đấy Vô Hải xách đống đồ đấy vào bên trong, cất hết vào bếp và tủ lạnh rồi lại mang chai nước ngọt cùng một ly đá ra ghế sôpha mà ngồi uống.

Phạm Uyên nhin Vô Hải có chần chờ một hồi lâu. Sau đấy cô mới mang theo chút xấu hổ và ngại ngùng mà hỏi Vô Hải.

"À thì... Vô Hải này, em với Đội Trưởng Tử Đằng biết nhau đúng không nhỉ?"