Chương 61: Điều Kiện Thăng Cấp
Vô Hải ngã người ra sau rồi bắt đầu nghĩ về điều kiện tiến hóa của mình.
"Năm Mảnh Lân của Rắn Biển Trắng và Ba Con Tôm Xanh thì mình hiểu, nhưng Thủy Tinh biển thì là cái con mẹ gì cơ?" Vô Hải bực bội, lẳm bẩm thì thầm trong miệng mà nói.
"Cơ mà khoan đã, Rắn Biển Trắng là cái con mẹ gì cơ?! Mình còn chưa nghe về con này là con gì nữa cơ! Khốn nạn thật!" Vô Hải bật người dậy rồi xoa xoa đầu, vô cùng đau đầu mà hét loạn hết cả lên bên trong tâm trí của mình.
Phạm Uyên đã rơi vào giấc ngủ quá lâu, có vẻ như cô ấy có hơi mệt khi phải giải thích quá nhiều cho thằng đần Vô Hải. Cơ mà thật ra thì đấy đơn giản là do Phạm Uyên chưa khỏi hẳn nên cô cần nghỉ tiêp mà thôi.
Bổng dưng, ngay khi Vô Hải còn đanh đau đầu suy nghĩ về mấy thứ kia thì tiềng gõ cửa vang lên. Vô Hải đi ra mở cửa thì thấy Chí Duy cùng Liên Hương và một người phụ nữ trông rất giồng cô ấy trở về.
"Chào, xem ra mày thành công việc giải cứu rồi nhỉ?" Vô Hải mở rộng cửa ra để cho ba người vào rồi nói.
"Ừ, mệt phết đấy, trên đường lắm lũ Huyết Hầu không chịu được." Chí Duy ưởn lưng đầy mệt mọi rồi ngồi xuống ghế.
"Làm phiền rồi ạ." Mẹ của Liên Hương lịch sự, từ tốn nhẹ nhàng và hiền hậu như vẻ ngoài của bà ấy mà nói rồi bước vào bên trong rồi nói.
"Thế? Vết thương của mày lành hẳn chưa?" Chí Duy nhìn Vô Hải rồi tiện thể hỏi thăm sức khỏe của cậu luôn.
"Ừ, khỏi hết rồi nên tao mới trồi dậy đấy haha." Vô Hải vô cùng tự nhiên mà trả lời lại. Hai bên tiếp tục nói chuyện cho đến khi Khành Linh bước vào.
"Ah! Chào chị, Khánh Linh." Chí Duy cười rồi vẩy tay với Khánh Linh. Khánh Linh gật đầu đáp lại rồi quay sang nhìn mẹ Liên Hương.
"Ừ... và đây hẳn là mẹ của Liên Hương nhỉ? Rất vui được gặp cô."
"Mẹ, đây là chị Khánh Linh, người sở hữu cái phòng khám tư nhân này." Liên Hương nhìn mẹ mình rồi giới thiệu cho bà ấy.
"À vâng, không, rất cảm ơn vì cô đã cho chúng tôi ở nhờ lại, thật là làm phiền cô quá." Mẹ Liên Hương vội đứng dậy nở một nụ cười hiền hậu và đầy biết ơn đối với Khánh Linh.
"Không có gì đậu ạ, để cháu dẫn cô tới phòng của mình nhé?"
"À không tôi..."
"Cô không cần phải lo đâu, nhà cháu có nhiều phòng trống lắm, để không cũng chả làm gì." Khánh Linh cười rồi thuyết phục mẹ Liên Hương rồi sau đấy dẫn cả hai người tới phòng của họ, thậm chí còn chỉ vị trí nhà vệ sinh cùng phòng tắm và vài chỗ khác trong nhà nữa.
"Này, mày biết về cách để có thể Tiến Hóa chưa?" Vô Hải ngồi dựa vào trên ghế rồi sau đấy quay sang mà hỏi Chí Duy.
"Hử? Hiển nhiên là tao biết rồi, dù sao thì tao cũng là người hầu vệ của một tiểu thư tại Gia Tộc lớn ở thế giới bên kia mà." Chí Duy vô cùng thẳng thừng mà đáp lại.
"Thế con mẹ mày, Sao mày không nói với tao hả?!" Mạch máu Vô Hải nổi lên rồi chỉ tay thẳng vào Chí Duy mà chửi bới. Chí duy chỉ biết cười trừ hai tay giơ lên làm dạng đẩy đẩy để cho Vô Hải bớt giận rồi trả lời.
"Thôi nào, tao tưởng là mày biết rối cơ chứ. Nếu muốn thì tao có thể chỉ cho mày nhé."
"Chỉ con mẹ mày ấy, Phạm Uyên đã chỉ cho tao biết rồi con chó ạ."
"Rồi rồi mà, tao biết lỗi rồi, được chưa. Thế Điều Kiện thăng cấp của mày là gì?" Chí Duy cười trừ, xin lỗi cho có rồi hỏi. Vô Hải không để ý đến thái độ của cậu nữa mà trả lời liôn.
"Năm miếng lân của Rắn Biển Trắng, ba con Tôm Xanh, một con Ếch Bụng To và một miếng thủy tinh biển. Mày biết mấy c·ái c·hết tiệt này là gì không?"
Chí Duy suy nghĩ một chút như đang nhớ lại gì đấy rồi sau đấy trả lời Vô Hải.
"Ừ, tao từng nghe tới Rắn Biển Trắng rồi nó là loài lưỡng cư nhưng sống dưới nằm trong mấy cái ngóc nào đó trong mấy rạng san hô trắng. Còn Tôm Xanh à... nó thường hay xuất hiện ở độ sâu hai trăm mét kể từ mặt nước biển và suốt cả vòng đời của mình sẽ không thay đổi vị trí sống của mình cho tới c·hết, trừ lúc chúng nó nổi lên mặt nước để đẻ trứng mà thôi."
Sau khi chống cắm vừa suy nghĩ vừa nói, Chí Duy cuối cùng cũng hoàn toàn nhớ ra hết cậu liền nhìn Vô Hải.
"Mày có thể tìm thấy mấy con này ở mấy cái bến cảng tại thế giới bên kia, khá hiếm đấy, lại đắt nữa. Còn Ếch Bụng To, con này thì hiếm đấy, rất khó tìm, hơn nữa nó còn có ngoại hình y chang như mấy con ếch thường nên khiến cho việc tìm kiềm nó còn càng khó hơn nữa, nhưng nếu mày tìm đúng người với một giá tiền hợp lý thì chuyện này sẻ sớm được giải quyết thôi."
"Hah, toàn bộ đều là vấn đề về tiền nhỉ?" Vô Hải 'hah' lên một tiếng rồi nói với giọng diễu cợt xoay đấy quay sang hỏi Chí Duy.
"Thế còn Thủy Tinh Biển thì sao?"
Chí Duy ngay lập tức lắc đầu và trả lời lại. "Thủy Tinh Biển là từ dùng để tả về vảy của cá Gương, một giống cá rất đẹp sở hữu lớp da bóng loáng như gương và thậm chí mày còn có ttê soi vào nó như một chiếc gương thật sự. Khi ánh sáng chiếu vào người nó sẽ tạo ra cảm giác như con cá này đang phát ra một ánh hào quang tuyệt đẹp nào đó vậy."
"Tuy nhiên vì vẻ đẹp tuyệt vời của mình cùng độ hiếm, độ khó bắt, khó nuôi của nó mà nó rất đắt tiền. Thường thì chỉ những tay quý tộc lắm tiền mới mua được mà thôi. Với một thằng khỉ con vừa mới từ rừng rú đảo hoang chui ra như mày thì không mua nổi đâu."
Vô Hải không hề tỏ ra tức giận với câu nói đùa của bạn mình. Cậu bắt đầu trầm ngẫm suy nghĩ về cách để tìm được mấy thứ trên.
Chí Duy nhìn Vô Hải rồi thở dài rồi nhún vai mà nói. "Cá Gương thì cứ để tao thử xem coi tao có lấy được hay không đi. Còn mấy thứ khác thì mày tự thân vận động nhé.'
"Ồ? Cảm ơn mày nhiều nhá Chí Duy! Mày đúng là cứu tinh của tao có khác!" Vô Hải lập tức mừng cười lên mà nói. Còn Chí Duy thì chỉ biết thở dài hết cách.
"Cơ mà thơi gian nửa thàng sắp đến, rồi. Tao với này chắc cũng sắp bị đá sang thế giới khác rồi đấy chuẩn bị một chút thôi." Chí Duy nói liền lấy ra một cái vali to đùng chứa thứ gì đấy bên trong.
Sau đấy cậu mở nó ra rồi lấy ra những thứ trông như là mấy cái bộ phận của một thứ gì đấy.
"Đây là, bộ phận lắp ráp của một khẩu M4 Carbine tích hợp ống ngắm, cùng một khẩu Glock-34 và một con dao q·uân đ·ội. Tao có tờ giấy hướng dẫn cách lắp ráp chúng nó đây." Chí Duy đặt lên bàn một dãy nhửng cái bịch nilông kín đặt kên trên bàn rồi chỉ cho Vô Hải từng loại một cùng giải thích cách dùng của nó và nó là cái gì rồi nói tiếp.
"Tao còn có năm băng đạn dự phòng cho mỗi loại súng và sáu bọc đạn gồm vài trăm viên đây. Với kích cỡ hiện tại của Hải Kỳ thì nó sẽ giữ hết đống này được mà thôi."
Vô Hải nhìn đống ở trên bàn này rồi nhìn xuống ngực của mình mà hỏi Hải Kỳ. "Mày nghĩ mày chứa hết được đống này vào bụng không?"
Dù không có âm thanh nào phát ra nhưng Vô Hải có thể nghe được tiếng "Kii!" Mà nó phát ra.
"Ừm, nó bảo là được." Vô Hải gật đầu mà nói với Chí Duy. Chí Duy thì bật cười mà đáp lại.
"Hiển nhiên, nó hiện tại còn to hơn cả một con trăn kia mà."
Sau đấy cả hai trò chuyện thêm một chút rồi thì Chí Duy liền về phòng của lình mà tiếp tục nghỉ ngơi, cơ mà nói vậy thì không đúng lắm vì Vô Hải và Chí Duy ở chung một phòng cơ mà.