Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 43




Kích tích tố trong người Đoạn Tu Văn có chút hỗn loạn, vì vậy bị khó ngủ, hắn cũng ở lại giúp đỡ. Hai người ngồi đến bây giờ, Đoạn Trì nhìn qua đồng hồ, ý bảo cháu nên đi nghỉ ngơi, trước khi đi nhớ đến cái gì đó, hỏi: "Kim Ngữ Mộng cũng học ở Cách Trách, con còn muốn chuyển trường không?"

Đoạn Tu Văn trầm mặc.

Cậu có thể nhận ra thân thể của mình muốn cùng Kim Ngữ Mộng thân cận, nhưng lý trí lại kìm hãm lại không cho nó chi phối, hỏi: "Chú à, vì sao chú có thể nhanh chóng xác định được lòng mình?"

Đoạn Trì liếc hắn một cái, ngồi lại: "Bởi vì chú thích em ấy."

Đoạn Tu Văn: "Lỡ đó chỉ là do ảo giác kí©h thí©ɧ tố mang lại thì sao?"

"Không thể."

Đoạn Trì hỏi lại: "Cháu thích mùi hương của Kim Ngữ Mộng, vậy có thấy thích cô ấy không?"

Trong đầu Đoạn Tu Văn hiện lên hình ảnh của cô gái xinh đẹp kia, rồi lắc đầu. Bọn họ chỉ vừa biết nhau mà thôi.
Đoạn Trì: "Cháu cũng không phân biệt được rõ ràng đấy thôi?"

Đoạn Trì tiếp tục: "Chú thích em ấy, vì con người em ấy, mùi hương hay máu đều không liên quan."

Nếu để hình dung cụ thể hơn, điều đó giống như là sinh mệnh vẫn luôn thiếu hụt một bộ phận nào đó cuối cùng đã được lấp đầy hoàn chỉnh.

Lần đầu tiên ở cục cảnh sát nhìn nhau, hắn đã có cảm giác này. Lần thứ hai gặp mặt, hắn đã hoàn toàn xác định.

Chính là người này, hắn nghĩ.

Cả đời này của hắn cũng không thể có thêm người khác.

Đoạn Trì: "Còn nhớ những gì chú dặn mấy đứa không?"

Đoạn Tu Văn gật đầu.

Tuy rằng bọn họ là những cá thể biến dị bẩm sinh nhưng tư tưởng, ý chí đều là của chính mình, chỉ cần đủ kiên định cuộc đời của họ là do họ quyết định.

Hơn nữa, dù thích hay không thích một người, cậu tin tưởng bản thân có thể phán đoán rõ ràng, không để thể chất làm ảnh hưởng.
Cậu cảm thấy chút cảm xúc bực bội đã chậm rãi tiêu biến đi, quyết đính: "Con không chuyển trường nữa."

Cậu không muốn trốn tránh, nên sẽ chuẩn bị đối diện trực tiếp với vấn đề.

Đoạn Trì vỗ vỗ vai cậu, đứng dậy rời đi.

Hệ thống nhỏ cũng biết được tin này, cao hứng thông báo cho Cảnh Tây.

Cảnh Tây nghe kết quả của cuộc trò chuyện tâm tình của Đoạn Trì và nam chính, thử tưởng tượng một chút hình ảnh vị giám đốc nọ giảng giải cho một đứa trẻ, cười nói: "Giám đốc Đoạn là một người lớn có trách nhiệm nhỉ."

Hệ thống nhỏ: "Tất nhiên rồi, nam chính là do một tay hắn dạy mà."

Cảnh Tây không thể tưởng tượng được ra chuyện này nên có chút tò mò.

Thế nhưng tò mò cũng chỉ là tò mò, cậu không có ý định tìm hiểu, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị người lớn có trách nhiệm nào đó làm phiền.
Đoạn Trì: [ Em tính ở đây chơi mấy ngày? ]

Cảnh Tây trả lời: [ Đến khi khai giảng. ]

Đoạn Trì gửi qua một video ngắn.

Cảnh Tây mở ra, nhìn thấy một ngọn núi tuyết. Video là những hình ảnh được chụp từ dưới chân núi. Ngọn núi hùng vĩ, to lớn, vững chãi.

Đoạn Trì: [ Có muốn đi lên chơi thử không? ]

Cảnh Tây nhướng mày, có cảm giác hắn không có ý để cậu một mình đến "chơi" núi.

Quả nhiên, câu tiếp theo hắn nhắn là: [ Tôi dùng nguyên thân mang em đi chơi. ]

Cảnh Tây thừa nhận rằng cậu có chút động lòng.

Ngày hôm qua trôi qua quá nhanh, cậu không nhìn thấy rõ nguyên thân của Đoạn Trì, chỉ là trước đó có lên mạng tìm thử hình ảnh của tộc Thiên Lang rồi, đã có thể hình dung được hình ảnh nguyên thân có bao nhiêu khí phách. Cưỡi loại cự thú như vậy ở núi tuyết đón gió lộng... Làm người bình thường thì khó lòng cự tuyệt được.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn còn sót lại chút lý trí. Cậu đến đây là để sửa bug, không thể nghĩ đến những chuyện tình cảm khác.

Bọn họ bị trói định trong mối quan hệ này, cậu chỉ nghĩ là do mình ngẫu nhiên gặp phải chút phiền phức thôi. Cung cấp một chút máu, bảo đảm cho thể xác và tinh thần của giám đốc Đoạn khỏe mạnh là được rồi.