Cảnh Tây: [ Không được. Tôi sợ độ cao. Lên núi sẽ chóng mặt. ]
Đoạn Trì làm bộ không nhìn thấy: [ Toàn bộ chuyến đi tôi sẽ không nói lời nào. Chỉ mang em đi hóng gió thôi. ]
Cảnh Tây nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, vẫn cự tuyệt.
Đoạn Trì ở bên kia híp mắt.
Trực giác nói cho hắn biết đối phương sẽ rất thích, thế nhưng nhận lại kết quả này thì đại khái là vì muốn giữ khoảng cách. Hắn cong cong khóe miệng, đối với thiếu niên này thì vô cùng kiên nhẫn. Lần này không được thì còn lần sau, nếu không thì cứ tiếp tục khuyên bảo.
Cảnh Tây cự tuyệt vô cùng thẳng thừng một lời dụ hoặc như vậy, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Cho đến khi ngồi du thuyền ra biển chơi, cầm trái dừa hút hút nước vẫn như cũ cảm thấy mệt, lúc này mới chửi lên một tiếng.
Đám ăn chơi trác táng cũng mỗi người một trái dừa, một chữ cũng không nói nằm nhoài trên ghế tắm nắng. Khi nghe thấy tiếng của cậu thì nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Cảnh Tây thở dài: "Sáng sớm người đẹp nói một chuyện làm tôi cực kỳ động lòng, thế nhưng tôi không đồng ý nghe theo, bây giờ càng nghĩ càng thấy tiếc."
Đám ăn chơi trác táng: "..."
Rồi mắc gì chửi lên?
Xử lý Ất Tuấn, kế thừa gia nghiệp, bây giờ liên thủ với Kim gia muốn thâu tóm luôn Ất gia?
Hoặc là gần đây đang yêu đương, muốn nắm tay chạy đến trước mặt Ất Tuấn khiến hắn tức chết?
Cảnh Tây: "Mấy cậu đang bày ra biểu tình gì vậy?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Cảnh Tây cũng không miệt mài truy hỏi, điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ kỳ nghỉ trước khai giảng.
Hôm nay Đoạn Tu Văn xuất viện, nói cho hai người anh em tốt quyết định của mình.
Hai con sói con biết trước sẽ như vậy, thế nhưng cũng không thể dời bỏ ý định chuyển trường được, trái tim rỉ máu đau đớn, ôm cậu cọ cọ một phen.
Xảy ra chuyện như vậy, ba người đều không còn tâm trạng chơi bời. Hơn nữa bọn họ cảm thấy nơi này không quá may mắn nên nhanh chóng theo Đoạn Trì trở về.
So sánh qua Kim Ngữ Mộng thì không chịu ảnh hưởng gì.
Cô vẫn giữ nguyên kế hoạch sẽ chơi đến trước kì khai giảng một ngày, xong rồi tụ tập cùng đám ăn chơi trác táng trở về nhà.
Nửa tiếng sau, Ất Tuấn nhận được tin, muốn đến gặp cô.
Kim Ngữ Mộng không gặp.
Cô biết Ất Tuấn có thể đến nhanh như vậy là do có người báo tin. Thế nhưng cha mẹ cô cũng hiểu rõ tính cách của cô, chỉ mời người vào cửa ngồi, không bảo cô xuống nói chuyện.
Ất Tuấn đã sớm xin lỗi cha mẹ của cô. Mấy ngày nay tiều tụy không ít. Vừa vào cửa, hai mắt trống rỗng nhìn lên cầu thang vô cùng đáng thương.
Kim - Ất hai nhà đã giao tình nhiều năm, hai bên cha mẹ cũng đều nhìn cả hai đứa trẻ lớn lên. Cha mẹ nhà Kim tuy rằng trách hắn, nhưng cảm thấy bản tính hắn không xấu, trong lòng vẫn chỉ hướng đến con gái mình nên vẫn chưa nói gì nặng lời. Thấy con gái không xuống lầu thì mời hắn về.
Trong lòng Ất Tuấn vô cùng khó chịu, đau khổ lái xe trên thành phố, cuối cùng là vào quán bar uống rượu, thuận tiện gọi vài bạn bè ra.
Vài tên ăn chơi trác táng có qua giới thiệu của hắn mà chơi với Ất Chu, giờ nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn liền trao đổi cho nhau một ánh mắt, ăn ý cùng che giấu một chuyện.
Bởi vì bọn họ không biết tình hình cụ thể là như thế nào, lại so với Ất Tuấn thì bọn họ vẫn hợp với Ất Chu hơn. Tương lai không biết sẽ như thế nào, nên bọn họ đều quyết định im lặng.
Kết quả "quyết định" này sau vài chén rượu đã tan thành mây khói.
Trong đó có một tên vỗ vỗ vai Ất Tuấn: "Đại tiểu thư và anh trai cậu đang ở bên nhau, về sau hai người sẽ thành chị, chị dâu, em chồng, cậu vẫn là đừng nghĩ nữa."
Ất Tuấn ngẩn người, ngay sau đó như bịt tạt một gáo nước lạnh, tỉnh rượu một nửa: "... Cậu, cậu nói cái gì?"
Những người còn lại: "..."
Đm!